Sau ánh bình minh trên núi Hàn, Lạc Nhạn vẫn đứng im trước thanh kiếm, ánh sáng bạc từ lưỡi kiếm phản chiếu lên đôi mắt ngọc bích của cô, khiến tim cô đập nhanh. Cô khẽ đưa tay chạm vào chuôi kiếm, nhưng không dám rút ra, như sợ một sức mạnh vô hình sẽ trỗi dậy.
Tạ Dương đứng bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi cô. Nét nghiêm nghị trên khuôn mặt anh khiến không gian quanh họ như tĩnh lại. “Đừng sợ. Thanh kiếm chỉ phản ứng với người có duyên với tiên giới,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng chắc chắn.
Lạc Nhạn khẽ nhíu mày: “Duyên… với tiên giới? Tôi không hiểu, tôi chỉ là một người trần bình thường…” Cô dừng lời, ánh mắt nhìn thanh kiếm đầy bối rối. Trong lòng, một cảm giác vừa quen vừa lạ khiến cô rùng mình.
Một luồng gió bất chợt thổi qua, mang theo hương thơm mát lành, và cả hai cùng nghe thấy một tiếng thì thầm nhẹ nhàng, như gió rít qua tán lá:
“Người được chọn… người mang vận mệnh…”
Lạc Nhạn lùi lại một bước, tim đập mạnh. “Ai… ai đó đang nói gì với tôi?” cô thốt lên, nhưng chỉ còn lại tiếng gió và lá cây xào xạc.
Tạ Dương nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm, nhìn cô: “Đó là dấu hiệu của tiên giới. Thanh kiếm này không phải vật vô tri vô giác. Nó đang dẫn cô đến một con đường mà trước đây chưa từng có ai đi.”
Cô khẽ hít sâu, cố gắng bình tĩnh, nhưng trong lòng cảm thấy một luồng sức mạnh lạ thường dâng lên. Cô muốn rút thanh kiếm, nhưng bàn tay như bị một sức hút vô hình níu lại. Thanh kiếm lóe sáng rực rỡ hơn, ánh sáng bạc quấn quanh cả bàn tay và thân cô, khiến cô run rẩy.
“Đừng sợ,” Tạ Dương bước tới, bàn tay đưa ra gần, nhưng không chạm vào cô. “Nếu cô cảm thấy sợ hãi, tôi sẽ ở bên để dẫn đường. Nhưng cô cần hiểu, khi thanh kiếm đã chọn, cô không còn lối thoát. Hành trình của cô vừa bắt đầu.”
Lạc Nhạn nhìn anh, vừa sợ vừa tò mò. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra anh không giống những người trần bình thường khác mà cô từng gặp. Ánh mắt Tạ Dương chứa đựng một thứ gì đó vừa uy nghi vừa ấm áp, như thể anh biết trước những điều cô chưa biết về chính mình.
Cô lặng lẽ rút tay, chạm vào chuôi kiếm. Một luồng khí lạnh bỗng trỗi dậy, quấn lấy cả cơ thể, và hình ảnh mờ ảo hiện ra trong đầu cô: những tòa lâu đài treo lơ lửng trên mây, những tiên nữ bay lượn trong ánh sáng bạc, và một khu rừng phủ sương mù, nơi một cô gái với mái tóc dài bay theo gió, tay cầm thanh kiếm tương tự.
“Đây… là… ký ức?” Lạc Nhạn thốt lên, mắt mở to. Cảm giác vừa quen vừa xa lạ dâng trào, khiến cô run rẩy. Cô chớp mắt, nhưng hình ảnh biến mất, chỉ còn lại ánh sáng của thanh kiếm và sự tĩnh lặng núi Hàn.
Tạ Dương quan sát từng phản ứng của cô. Anh nhíu mày: “Cô đang hồi tưởng kiếp trước. Ký ức bị che giấu, nhưng sức mạnh bên trong cô đã thức tỉnh một phần. Đây chỉ là bước đầu. Nếu không cẩn thận, sức mạnh ấy có thể vượt khỏi kiểm soát.”
Lạc Nhạn lùi lại, lồng ngực dồn dập. “Kiếp trước… tôi… tôi là ai?” Câu hỏi trôi vào không trung, không lời đáp, chỉ còn tiếng gió rít qua tán lá.
Tạ Dương tiến đến gần, giọng nghiêm nghị: “Cô chưa biết, nhưng chúng ta sẽ tìm câu trả lời. Thanh kiếm là chìa khóa, còn tôi… sẽ giúp cô.”
Ánh sáng từ thanh kiếm bỗng dịu lại, như nhường chỗ cho bóng tối mờ ảo len lỏi vào. Một tiếng cười nhẹ vang lên, âm thanh ngọt ngào nhưng vừa dị thường vừa quái gở, khiến cả Lạc Nhạn và Tạ Dương giật mình.
“Người được chọn… sẽ không đi một mình…” tiếng cười ấy vang vọng trong không gian núi Hàn, rồi tan biến cùng sương mù.
Lạc Nhạn nhìn Tạ Dương, ánh mắt vừa hoang mang vừa tin cậy. “Vậy… chúng ta sẽ đi đâu?” cô hỏi, giọng nhỏ nhưng kiên định hơn.
Tạ Dương nở một nụ cười nhạt, mắt lấp lánh ánh quyết tâm: “Đi tìm chân lý… và con đường mà số phận đã định sẵn cho cô.”
Hai người đứng đó, giữa ánh sáng bình minh và sương mù núi Hàn, một sự gắn kết vô hình hình thành. Hành trình chưa bắt đầu, nhưng định mệnh đã gọi tên họ, dẫn lối qua những thử thách, hiểm nguy và cả những bí mật chưa được tiết lộ.
Và từ sâu thẳm trong núi Hàn, một luồng khí mờ ảo lướt qua, như đang theo dõi từng bước đi của họ, nhắc nhở rằng, thế giới nhân gian và tiên giới sắp bước vào những ngày bão táp…