cửu thần tiên truyện

Chương 5: Sấm sét tiên giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trên núi Hàn, trời bất ngờ trở nên tối sầm. Những đám mây đen u ám kéo đến nhanh chóng, che phủ ánh sáng mặt trời, khiến không gian núi rừng trở nên u tịch và âm u. Gió rít qua các tán cây, mang theo mùi hương lạnh lẽo, như báo hiệu một cơn bão bất thường.

Lạc Nhạn đứng trên triền đá, tay vẫn đặt lên chuôi kiếm. Thanh kiếm rung lên một cách lạ thường, ánh sáng bạc nhấp nháy theo nhịp tim cô. Cô nhíu mày, cảm nhận luồng năng lượng dâng trào từ sâu trong núi: một tiên khí mạnh mẽ, khác hẳn những gì cô từng thấy khi luyện tập trước đó.

“Tạ Dương… đó là gì?” cô hỏi, giọng run run nhưng cố giữ bình tĩnh.

Tạ Dương đứng cạnh, mắt chăm chú quan sát. “Đó không phải là bão thường… mà là tiên khí. Nó xuất hiện khi một sự kiện lớn sắp xảy ra, hoặc khi ranh giới giữa nhân gian và tiên giới bị xáo trộn. Chúng ta phải cẩn thận.”

Chưa kịp dứt lời, một tia sét bạc lóe lên từ đỉnh núi, chiếu thẳng xuống triền đá nơi họ đứng. Lạc Nhạn giật mình, cảm giác điện giật chạy dọc cơ thể, nhưng thanh kiếm lóe sáng rực rỡ, ngăn cản cơn sấm sét chạm vào cô.

“Cô… giữ bình tĩnh!” Tạ Dương hét lên, bước tới kéo tay cô lùi ra phía sau.

Nhưng Lạc Nhạn, thay vì sợ hãi, lại cảm thấy một thứ gì đó thúc giục. Cô nhắm mắt, tập trung năng lực tiên giới chảy trong cơ thể, để ánh sáng từ thanh kiếm kết hợp với luồng khí sấm sét. Một luồng sức mạnh dịu nhưng mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể cô, khiến tâm trí cô sáng tỏ hơn bao giờ hết.

Ánh sáng bạc từ thanh kiếm và tia sét hòa quyện, tạo thành một vòng năng lượng chói lòa xung quanh Lạc Nhạn. Cô cảm nhận từng hạt sấm sét, từng dòng khí chảy qua cơ thể, như thể chính cô đang trở thành cầu nối giữa nhân gian và tiên giới.

Một tiếng thì thầm vang lên, vừa gần gũi vừa xa lạ:

“Ngươi đã trở lại… ngươi là người được chọn… nhưng còn nhiều điều chưa biết…”

Lạc Nhạn run run mở mắt, thấy trước mặt cô là một cảnh tượng kỳ lạ: những hồn linh mờ ảo bay quanh, ánh sáng bạc chiếu xuống núi Hàn, và một hình bóng mờ như tiên nữ hiện ra lướt qua sương mù. Cô cảm nhận được nỗi đau và hận thù từ những linh hồn này, như một lời cảnh báo về âm mưu đang sắp bùng nổ.

“Tạ Dương… họ… họ cần giúp đỡ,” cô thì thầm.

Tạ Dương gật đầu, mắt nghiêm nghị: “Đúng. Đây chỉ là dấu hiệu ban đầu. Âm mưu chia cắt nhân gian – tiên giới đã bắt đầu hé lộ. Nếu không kịp thời ngăn chặn, cả hai thế giới sẽ hỗn loạn.”

Cả hai bước xuống núi, theo hướng luồng khí tiên giới dọc theo triền đá. Mỗi bước đi, thanh kiếm phát ra ánh sáng mạnh mẽ hơn, như dẫn lối cho họ xuyên qua những tán cây rậm rạp. Lạc Nhạn cảm nhận từng mảnh ký ức vụn vặt từ kiếp trước lóe lên: những cánh rừng mù sương, tiếng cười của tiên nữ, và một trận chiến chưa từng kết thúc.

Đột nhiên, một linh hồn khác xuất hiện – lớn hơn, tỏa năng lượng hắc ám, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào họ. Nó lao tới với tốc độ chóng mặt, tạo ra luồng gió mạnh xé tan không gian xung quanh.

Lạc Nhạn không kịp sợ hãi. Cô nhắm mắt, tập trung năng lực, đưa thanh kiếm ra trước mặt. Ánh sáng từ kiếm lập tức tạo thành một lớp bảo vệ, chặn đường tiến của linh hồn. Một trận chiến năng lực ngắn diễn ra, ánh sáng bạc va chạm với bóng tối, khiến núi rừng rung chuyển như sắp sụp đổ.

Tạ Dương đứng cạnh, kết hợp kiếm pháp với ánh sáng từ thanh kiếm, tạo ra một chuỗi kỹ năng phối hợp nhuần nhuyễn. Họ đánh bật linh hồn hắc ám trở lại, nhưng Tạ Dương biết rõ đây chỉ là thử thách đầu tiên.

“Âm mưu này… không đơn giản,” anh nói, giọng trầm. “Ngươi phải luyện tập nhanh hơn, nếu không cả nhân gian và tiên giới sẽ gặp nguy hiểm.”

Lạc Nhạn nhìn lên trời, nơi tia sét cuối cùng đã biến mất, chỉ còn lại ánh sáng bạc nhạt. Tim cô vừa hồi hộp vừa quyết tâm. Cô hiểu rằng hành trình này không chỉ là việc tìm lại ký ức hay khai mở năng lực, mà còn là trách nhiệm bảo vệ cả hai thế giới.

Từ phía xa, trên đỉnh núi, một luồng khí mờ ảo lướt qua, theo dõi từng động tác của họ, nhắc nhở rằng những bí ẩn lớn hơn vẫn còn ẩn giấu…

Lạc Nhạn nắm chắc chuôi kiếm, ánh mắt sáng ngời quyết tâm: “Tôi sẽ không để điều này xảy ra. Tôi sẽ tìm ra chân lý, bảo vệ nhân gian… và tiên giới.”

Tạ Dương đứng bên, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị, mỉm cười: “Đúng vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau bước qua bão tố này.”

Sấm sét tiên giới dần tan, nhưng không khí núi Hàn vẫn còn vương năng lượng huyền bí, báo hiệu rằng thử thách thực sự mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×