Bầu trời trên núi Hàn nhuộm một màu hồng nhạt khi bình minh vừa ló dạng. Sương mù vẫn còn vương trên các tán cây, nhưng không gian dường như nhẹ nhàng hơn, như thể núi rừng cũng đang chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra. Lạc Nhạn đứng trước tảng đá lớn, tay đặt lên chuôi kiếm, tim đập dồn dập.
Cô cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp từ thanh kiếm truyền vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, như một dòng suối chảy qua cơ thể. Cô nhắm mắt lại, hít sâu, cố gắng điều hòa nhịp thở. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, chỉ còn ánh sáng bạc từ thanh kiếm rọi vào mắt cô.
“Cô cảm thấy không?” giọng Tạ Dương vang lên bên cạnh, trầm nhưng dịu.
Lạc Nhạn mở mắt, nhìn anh: “Cảm… cảm giác rất lạ. Nhưng… tôi không biết phải làm gì với nó.”
Tạ Dương nhíu mày, tiến đến, mắt chăm chú quan sát cô: “Không sao. Đây là bước đầu tiên. Thanh kiếm này không chỉ là vật vô tri, mà còn là pháp bảo liên kết với năng lực tiên giới trong cô. Muốn khai mở năng lực, cô cần tập trung tâm trí, để cảm nhận dòng khí chảy trong cơ thể.”
Lạc Nhạn gật đầu, nhưng lòng vẫn băn khoăn. “Nhưng… nếu tôi làm sai, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Anh mỉm cười, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng: “Không ai biết trước, nhưng đừng lo. Ta sẽ đứng bên cô, bảo vệ cô.”
Cô cảm thấy tim mình ấm lên, nhưng cũng run rẩy. Một phần trong cô muốn bỏ chạy, nhưng bản năng mách bảo rằng thanh kiếm, Tạ Dương, và chính cô đều đang bị cuốn vào một định mệnh lớn lao hơn mình tưởng.
Họ đứng đối diện nhau, và Tạ Dương bắt đầu hướng dẫn: “Hãy đặt tay lên chuôi kiếm, nhắm mắt, và tưởng tượng năng lực tiên giới tràn vào cơ thể. Đừng sợ, để tâm trí cô trống rỗng, chỉ còn cảm giác của chính mình và thanh kiếm.”
Lạc Nhạn làm theo. Ban đầu, chỉ là một luồng hơi lạnh lan tỏa, nhưng dần dần, dòng khí ấy như chảy vào từng mạch máu, khiến cô cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, tim đập dồn dập, như thể nhịp điệu của chính cô hòa vào nhịp điệu của núi rừng.
Một tiếng xẹt nhẹ vang lên, và thanh kiếm bỗng lóe sáng rực rỡ, ánh sáng bạc bao trùm cả cơ thể Lạc Nhạn. Cô giật mình, nhưng trong ánh sáng đó, cô thấy một hình ảnh mờ ảo – một tòa lâu đài treo lơ lửng trên mây, những tiên nữ bay lượn quanh những đám mây bạc, và một khu rừng mù sương với cánh hoa tím bay trong gió.
“Đó… là đâu?” cô thốt lên, giọng run.
“Đó là một phần ký ức bị giấu kín của cô,” Tạ Dương đáp. “Cô từng là một tiên nữ bảo hộ nhân gian, và thanh kiếm này chính là pháp bảo gắn với năng lực đó. Khi năng lực thức tỉnh, cô sẽ thấy nhiều điều hơn nữa.”
Lạc Nhạn run run đưa tay ra, chạm vào ánh sáng. Một cảm giác vừa quen vừa lạ xâm chiếm tâm trí cô. Cô nghe thấy những tiếng thì thầm:
“Ngươi đã trở lại… ngươi là người được chọn…”
Cô rùng mình, nhưng không sợ. Một phần trong cô nhận ra rằng, đây chính là con đường mà số phận đã sắp đặt. Và người đứng bên cô, Tạ Dương, chính là đồng hành không thể thiếu.
Buổi trưa, họ cùng đi sâu vào rừng để thử nghiệm năng lực. Lạc Nhạn phát hiện cô có thể nhìn thấy những sinh vật mà mắt thường không thể nhìn – những linh hồn nhỏ bé, ánh sáng mờ ảo, và cả những dấu hiệu tiên giới còn sót lại trên nhân gian.
Khi một linh hồn nhỏ xuất hiện, cô giơ tay, năng lực tiên giới giúp cô cảm nhận và giao tiếp với nó. Linh hồn quay sang cô, ánh sáng trong suốt như pha lê chói lòa, rồi dần tan biến, để lại một mảnh giấy cổ với ký hiệu lạ lùng.
Tạ Dương nhặt giấy lên, nhíu mày: “Ngươi vừa giao tiếp với linh hồn. Đây là bước đầu để kết nối với pháp bảo và năng lực tiên giới. Nếu luyện tập đều đặn, cô sẽ kiểm soát được năng lực hoàn toàn.”
Lạc Nhạn nhìn anh, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. “Tôi sẽ học. Tôi muốn biết mình là ai, và tôi muốn bảo vệ những người không thể tự bảo vệ mình.”
Tạ Dương mỉm cười, ánh mắt dịu đi: “Tốt. Hành trình của cô mới chỉ bắt đầu. Và ta sẽ đồng hành cùng cô, qua từng bước, từng thử thách.”
Khi ánh chiều tà phủ lên núi Hàn, cả hai đứng nhìn về phía chân trời, nơi ranh giới giữa nhân gian và tiên giới chỉ còn mỏng manh như sợi tơ. Lạc Nhạn cảm thấy tim mình nhói lên một cảm giác vừa hưng phấn vừa lo lắng – cô biết rằng sức mạnh mới thức tỉnh chỉ là bước đầu, và những bí ẩn lớn hơn đang chờ phía trước.
Và từ xa, trên đỉnh núi, một luồng khí mờ ảo lướt qua, theo dõi từng động tác của cô và thanh kiếm. Nó như thì thầm: “Ngươi đã thức tỉnh… nhưng liệu ngươi có đủ mạnh để đối mặt với định mệnh đang đến?”