“Ting.”
Tiếng thông báo từ email vang lên khô khốc, sắc lẹm như một nhát dao rạch ngang sự tĩnh lặng đặc quánh của văn phòng lúc ba giờ sáng. Kiều An lờ đờ ngước đôi mắt đỏ ngầu lên khỏi màn hình máy tính. Dòng chữ “BÁO CÁO GẤP - DEADLINE 8 GIỜ SÁNG” nhấp nháy một cách đầy ác ý, như đang cười nhạo vào sự tồn tại rẻ mạt của cô.
Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy mặt trời? Hai ngày? Hay ba ngày? Kiều An không nhớ nổi nữa. Cô chỉ biết dạ dày mình đang cuộn lên từng cơn vì cà phê và nước tăng lực, còn hai bả vai thì nặng trĩu như có hai tảng đá đè lên. Cả thế giới của cô thu nhỏ lại chỉ còn những con số nhảy múa điên cuồng trên bảng Excel và mùi giấy mực ám ảnh.
“Cố lên, xong cái báo cáo này là được về nhà ngủ rồi…” Kiều An tự lẩm bẩm, nhưng chính cô cũng biết đó là một lời nói dối. Xong báo cáo này, sẽ có báo cáo khác. Xong dự án này, sẽ có dự án khác. Vòng lặp này sẽ không bao giờ kết thúc.
Nó chỉ kết thúc khi bạn chết.
Một cơn đau nhói như điện giật đột ngột xuyên qua lồng ngực trái, khiến Kiều An co rúm người lại. Cơn đau lan ra nhanh chóng, bóp nghẹt lấy tim cô, cướp đi toàn bộ không khí. Tầm nhìn của cô mờ đi, những con số trên màn hình bắt đầu tan chảy vào nhau thành một vệt sáng trắng xóa. Chiếc ly sứ trên tay cô rơi xuống đất, vỡ tan tành, âm thanh chói tai hệt như tiếng sự sống đang đứt gãy.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi ý thức đang lịm dần, Kiều An không hề cảm thấy sợ hãi hay nuối tiếc. Cô chỉ thấy một sự giải thoát đến nhẹ bẫng.
À, chết rồi… Cuối cùng… cũng được về hưu rồi…
Đó là suy nghĩ cuối cùng của Kiều An.
…
Bao lâu đã trôi qua? Một giây? Một thế kỷ?
Kiều An cảm thấy mình như đang trôi nổi trong một khoảng không vô định, ấm áp và yên bình. Không còn deadline, không còn tiếng sếp gào thét, không còn những cơn đau dạ dày hành hạ. Đây chắc là thiên đường rồi. Một thiên đường dành cho những linh hồn chết vì làm việc quá sức.
Nhưng sự yên bình không kéo dài được lâu. Một luồng ánh sáng chói lòa đột ngột ập đến, kéo giật lấy ý thức đang lơ lửng của cô. Cả người cô cảm thấy nặng trĩu, như thể bị nhét vào một cơ thể xa lạ. Mí mắt cô giật giật, khó khăn lắm mới mở ra được.
Trần nhà thạch cao trắng toát được trang trí bằng những đường phào chỉ tinh xảo, ở giữa là một chùm đèn pha lê lộng lẫy đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Không phải cái trần nhà ám khói thuốc lá vàng khè ở văn phòng, cũng chẳng phải cái trần nhà tróc vữa trong căn phòng trọ chật hẹp của cô.
Kiều An đảo mắt nhìn quanh. Căn phòng rộng lớn được bài trí theo phong cách châu Âu tân cổ điển. Giường King-size cô đang nằm được phủ một lớp ga giường bằng lụa mềm mại. Bên cạnh là bàn trang điểm bằng gỗ sồi trắng, trên đó bày la liệt những chai lọ mỹ phẩm đắt tiền mà cả đời này cô có đi làm cũng không mua nổi một bộ.
Đây là đâu? Bệnh viện cao cấp à? Hay là một sự nhầm lẫn nào đó của Diêm Vương?
Kiều An khó nhọc chống người ngồi dậy. Cơ thể này yếu ớt một cách lạ thường, tay chân bủn rủn không chút sức lực. Cô lảo đảo bước xuống giường, đôi chân trần tiếp xúc với tấm thảm lông mềm mại. Theo bản năng, cô bước về phía phòng tắm có cánh cửa đang hé mở.
Và rồi, cô đứng sững lại trước tấm gương lớn.
Người trong gương không phải là Kiều An.
Người phụ nữ trong gương có một vẻ đẹp lộng lẫy và sắc sảo. Mái tóc nâu trà dài gợn sóng buông xõa trên bờ vai gầy. Làn da trắng sứ gần như trong suốt. Đôi mắt hoa đào to tròn, nhưng giờ đây lại sưng húp và đỏ ngầu vì khóc quá nhiều. Gương mặt trái xoan thanh tú, nhưng lại phảng phất một nét chua ngoa và ngu ngốc khó tả. Dù đang trong bộ dạng tiều tụy, không thể phủ nhận đây là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Nhưng vấn đề là, Kiều An là một người có ngoại hình hết sức bình thường! Gương mặt cô chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ “dễ nhìn”, quanh năm suốt tháng bầu bạn với cặp kính cận dày cộp và quầng thâm mắt. Cô hoàn toàn không liên quan gì đến mỹ nhân trong gương này.
“Gì vậy cha nội…” Kiều An vô thức lẩm bẩm.
Ngay lúc đó, một cơn đau đầu như búa bổ ập đến. Hàng loạt hình ảnh, ký ức xa lạ điên cuồng tràn vào tâm trí cô như một cuốn phim được tua nhanh. Chúng không phải là ký ức của Kiều An. Chúng thuộc về người phụ nữ trong gương.
Mộc Trà.
Đó là tên của cô gái này. Một nữ diễn viên tuyến 18 của công ty giải trí Starlight Entertainment. Gia nhập làng giải trí được ba năm, không có tác phẩm nào nổi bật, chỉ được mọi người nhớ đến qua những scandal tai tiếng: phát ngôn thiếu suy nghĩ, “cọ nhiệt” với các nam diễn viên nổi tiếng, và đỉnh điểm là bị tố hãm hại đồng nghiệp.
Kiều An đứng chết trân, não bộ của cô cuối cùng cũng xâu chuỗi được mọi việc khi những ký ức cuối cùng của Mộc Trà hiện lên rõ mồn một.
Cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình showbiz mà cô em đồng nghiệp hay lén đọc trong giờ làm. Trong truyện, Mộc Trà là một nữ phụ phản diện điển hình, chuyên gây sự với nữ chính Bạch Yến Nhi - một ngôi sao đang lên, vừa có tài vừa có đức. Trong một bữa tiệc của giới thượng lưu, Mộc Trà vì ghen ghét đã cố tình đẩy Bạch Yến Nhi xuống hồ bơi để hủy hoại hình tượng của cô ta. Ai ngờ kế hoạch thất bại, toàn bộ hành vi xấu xa của cô ta bị camera ghi lại.
Vụ việc vỡ lở, Mộc Trà bị công chúng chửi rủa thậm tệ, các hợp đồng quảng cáo bị hủy bỏ, công ty đóng băng mọi hoạt động. Trong ký ức cuối cùng, Mộc Trà nhận được một cuộc điện thoại từ quản lý, báo rằng chủ tịch công ty – Trịnh Hạo – đã quyết định sẽ sớm công bố việc chấm dứt hợp đồng với cô. Quá tuyệt vọng và không chịu nổi đả kích, Mộc Trà đã chọn cách dại dột nhất: uống thuốc ngủ tự tử.
Và rồi Kiều An xuất hiện, tiếp quản cơ thể này.
Kiều An vịn vào thành bồn rửa mặt, cả người run rẩy. Xuyên không… Trở thành nữ phụ phản diện… Sắp bị cả thế giới quay lưng… Sự nghiệp tan thành mây khói… Bị công ty sa thải…
Cô phân tích từng dữ kiện một trong đầu. Tình cảnh bi đát. Tương lai mờ mịt.
Nhưng… khoan đã.
Bị công ty sa thải? Chấm dứt hợp đồng?
Theo luật, đơn phương chấm dứt hợp đồng trước thời hạn thì công ty phải bồi thường một khoản tiền không nhỏ. Mà Mộc Trà lại ký hợp đồng tới tận năm năm.
Bị sa thải… có tiền bồi thường… không còn phải làm việc…
Kiều An ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt cô sáng rực lên một cách kỳ lạ. Dòng suy nghĩ trong đầu cô đột nhiên rẽ sang một hướng không ai ngờ tới.
Thoát khỏi showbiz thị phi, không cần phải đi sớm về khuya đóng phim, không cần phải giữ gìn hình tượng, không cần phải đối phó với anti-fan… Cầm một cục tiền bồi thường, tìm một vùng quê yên tĩnh mua một mảnh đất nhỏ, xây một căn nhà, đào một cái ao, ngày ngày câu cá, trồng rau, nuôi gà…
Đó… đó không phải là giấc mơ “về hưu” mà cả đời cô hằng ao ước sao?
Một nụ cười nhỏ bắt đầu nở trên môi Mộc Trà, hay đúng hơn là Kiều An. Nụ cười ấy mỗi lúc một lớn hơn, xé toạc đi vẻ bi thương sầu thảm trên gương mặt xinh đẹp. Cuối cùng, cô không nhịn được nữa, bật ra thành tiếng cười ha hả.
“Hahaha… Về hưu! Cuối cùng cũng được về hưu rồi! Ngon lành cành đào!”
Tiếng cười trong trẻo nhưng có phần điên dại vang vọng khắp phòng tắm sang trọng, mang theo niềm vui sướng và sự giải thoát tột cùng.
Cuộc đời làm trâu làm ngựa của Kiều An đã kết thúc. Cuộc sống “cá muối” thần tiên của cô, sắp chính thức bắt đầu rồi!