đại chiến abyss

Chương 1: Khi Mặt Biển Nứt Ra


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Biển tĩnh lặng.

Nhưng dưới lớp sóng xanh đen của Thái Dương Tĩnh Hải — vùng biển sâu nhất hành tinh — có thứ gì đó đang cựa quậy. Một âm thanh trầm đục vang lên từ lòng đại dương, kéo dài như tiếng gầm của sinh vật nguyên thủy. Từng đàn cá bỏ chạy, những cột nước xoáy khổng lồ nổi lên giữa màn đêm mù sương. Các trạm sonar quân sự của Liên Minh Phòng Thủ Toàn Cầu (GDF) đồng loạt báo động đỏ.

“Mức năng lượng bất thường đang tăng lên ở tọa độ 42.9 – 173.6! Tín hiệu giống hệt sự kiện Abyss Gate năm 2087!”

Trên màn hình chính của Căn Cứ Stormwall Alpha, hàng loạt tín hiệu nhấp nháy đỏ. Tướng Rainer Holt, chỉ huy khu vực, cau mày. Ông từng trải qua cơn ác mộng mười năm trước — khi cánh cổng đầu tiên mở ra giữa đại dương, giải phóng những sinh vật khổng lồ mà nhân loại gọi là Behemoth.

“Không thể nào…” – Holt thì thầm. – “Chúng ta đã phong ấn Abyss Gate rồi cơ mà…”

Ba giờ sau – Khu chế tạo Titan Frame, tầng hầm Stormwall Alpha.

Giữa căn phòng rộng như sân vận động, một khối kim loại khổng lồ đang được bảo dưỡng. Thân hình nó phủ đầy vết cháy, lớp giáp titan xước nát vì những trận chiến trước. Dòng chữ trắng trên vai trái vẫn còn:

VANGUARD HELIOS – TF-09

Elias Ward, phi công chính của Helios, ngồi một mình trên bậc thang dẫn lên buồng lái. Bên ngoài là tiếng mưa rơi dồn dập, ánh đèn vàng lạnh lẽo phản chiếu qua lớp kính mờ. Anh tháo găng tay, nhìn bàn tay run rẩy — vẫn còn in vết cháy điện từ lần đồng bộ thần kinh gần nhất.

“Anh lại mơ à?” – giọng nữ vang lên phía sau.

Lina Takara, kỹ sư đồng bộ và phi công phụ, bước tới với một tách cà phê. Cô nhìn Elias, ánh mắt lo lắng.

“Cơn ác mộng đó… vẫn là ngày ấy sao?”

Elias khẽ gật đầu.

Trong giấc mơ, anh luôn thấy người anh trai Caleb – đồng đội cũ của mình – bị một Behemoth nuốt chửng khi hai người đang điều khiển Titan Frame Atlas Zero trong trận chiến cuối cùng ở Abyss Gate. Liên kết thần kinh giữa họ bị cắt, và Elias sống sót trong trạng thái đứt gãy tâm trí. Từ đó, anh thề sẽ không bao giờ đồng bộ với ai nữa.

“Nhưng anh không thể tránh mãi,” Lina nói, giọng nghiêm nghị. “Cổng Abyss lại mở. GDF vừa xác nhận có tín hiệu khổng lồ di chuyển hướng về bờ nam quần đảo Midoria. Cấp độ Behemoth 4.3.”

Elias im lặng. Ngoài kia, còi báo động ngân dài.

Hội nghị khẩn cấp – Stormwall Alpha Command Center.

Tướng Holt gõ mạnh tay xuống bàn:

“Chúng ta không còn thời gian. Các Titan Frame khác đang ở khu vực Bắc Băng Hải. Chỉ có Vanguard Helios còn đủ năng lượng sẵn sàng chiến đấu.”

Một sĩ quan phản đối:

“Nhưng Helios cần hai phi công đồng bộ! Elias không còn đồng đội tương thích từ sau sự cố năm 2091!”

Holt liếc sang Lina.

“Cô Takara, cô đã từng đồng bộ thử nghiệm với Elias, đúng không?”

“Chỉ ở mức 62%,” cô đáp. “Ngưỡng an toàn là 80. Nếu thấp hơn, hai người có thể bị tổn thương não.”

Elias đứng dậy:

“Tôi tình nguyện. Nếu cổng lại mở, không ai khác ngoài tôi có thể kiểm soát Helios.”

Không khí lặng đi. Holt nhìn anh thật lâu, rồi gật đầu.

“Được. Helios khởi động trong 20 phút. Cô Takara – cô là đồng phi công của anh ta từ bây giờ. Chuẩn bị đồng bộ tầng sâu.”

Phòng điều khiển thần kinh – 23:47.

Hai người đứng đối diện nhau trong buồng kính tròn. Những sợi cáp năng lượng sáng xanh lam quấn quanh họ. Khi dòng điện quét qua, ký ức của cả hai bắt đầu trộn lẫn. Lina thấy hình ảnh bão tố, tiếng hét, biển máu. Elias thì thấy gương mặt cô – ánh mắt kiên định giữa hỗn loạn.

“Đồng bộ tâm trí: 79%... 81%... 85%... Đồng bộ hoàn tất.”

Cỗ máy Vanguard Helios thức tỉnh. Đôi mắt ánh vàng mở ra trong đêm mưa, từng khớp titan rung chuyển, tạo nên tiếng gầm như sấm nổ. Nước tràn khỏi sàn bay khi khung máy nặng hàng nghìn tấn bước lên bệ phóng.

“Helios, sẵn sàng xuất kích!”

Cửa thép mở ra.

Cơn bão ngoài kia nuốt lấy khối kim loại khổng lồ, nhưng trong buồng lái, Elias và Lina cùng thở đều — tâm trí hòa làm một.

Biển Tĩnh Hải – 0:23 sáng.

Một bóng đen khổng lồ nổi lên từ mặt nước. Đôi mắt đỏ rực như lò dung nham. Làn da sần sùi tựa đá núi, cơ thể cao hơn 200 mét. Behemoth mới được đặt tên: Oblivion-01.

“Quái thú tiếp cận khu vực Stormwall, khoảng cách 70km!”

Elias nắm chặt cần điều khiển.

“Helios, chuyển sang chế độ chiến đấu Alpha. Tăng công suất lõi năng lượng lên 120%!”

Từng cột điện từ tỏa sáng, khung Titan rẽ sóng lao tới. Khi hai khối khổng lồ chạm nhau, mặt biển bùng nổ như cơn địa chấn. Sóng cao hàng trăm mét dội vào căn cứ. Đèn trong Stormwall chớp tắt liên hồi.

“Bắn pháo plasma tầng trung!” – Lina hét.

Hai khẩu pháo vai của Helios khai hỏa, ánh sáng xanh lam xuyên qua màn mưa đêm. Oblivion gào thét, tấn công bằng cánh tay đầy gai biển, đập nát một phần giáp ngực của Helios.

“Giáp ngoài giảm còn 63%! Chúng ta đang mất cân bằng đồng bộ!”

Elias hét lớn: “Không! Tôi không để mất ai nữa!”

Anh ép cơ thể hòa sâu hơn vào liên kết thần kinh. Dòng dữ liệu thần kinh tràn ngập, đau đớn xé óc. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Helios chuyển động nhanh hơn bao giờ hết — cú đấm titan giáng thẳng vào đầu quái thú. Một luồng sáng rực cháy xé toạc bầu trời.

Oblivion gào lên, thân thể khổng lồ đổ sập xuống biển sâu, để lại cột nước cao hàng trăm mét.

Sau trận chiến.

Bên trong buồng lái, Elias thở hổn hển. Lina tựa vào ghế, mồ hôi ướt đẫm tóc.

“Chúng ta… làm được rồi,” cô thì thầm.

Nhưng radar vẫn còn một tín hiệu — yếu ớt nhưng rõ ràng — phát ra từ sâu hơn trong lòng biển. Một năng lượng khác đang trỗi dậy.

Elias mở mắt.

“Không… đó không phải là kết thúc. Đó chỉ là… lời cảnh báo.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×