Mặt biển Tĩnh Hải vẫn còn gợn sóng sau trận chiến đêm qua. Bầu trời mờ xám, mưa nặng hạt, từng đợt sóng lớn dội vào bức tường chắn Stormwall Alpha. Dưới chân căn cứ, cỗ Titan Frame Vanguard Helios được đưa trở lại kho bảo trì. Vết thương trên lớp giáp trái còn bốc khói âm ỉ, các mảnh hợp kim bị cháy đen bởi nhiệt lượng từ đòn đánh cuối cùng của Behemoth Oblivion-01.
Elias Ward đứng trước khung kim loại khổng lồ, nhìn qua lớp kính. Anh thấy phản chiếu khuôn mặt mình — mệt mỏi, đôi mắt sâu thẳm như vừa nhìn thấy một phần của địa ngục. Trong đầu anh vẫn vang vọng giọng nói của Lina: “Chúng ta làm được rồi…”
Nhưng sâu bên trong, Elias cảm thấy điều gì đó không ổn.
“Dữ liệu sonar xác nhận: tại tọa độ Abyss Gate, xuất hiện luồng năng lượng thứ hai, sâu hơn 14.000 mét. Không trùng khớp bất kỳ mẫu Behemoth nào đã biết.”
Câu nói ấy vang lên trong buổi họp sáng. Tướng Holt gõ mạnh lên bàn điều khiển. Hình ảnh quét sonar hiện ra trên màn hình trung tâm: một điểm sáng màu đỏ nhấp nháy liên hồi, bao quanh là vùng nhiễu từ trường dày đặc.
“Chúng ta gọi nó là Omega Pulse,” Holt nói. “Nếu đây là nguồn năng lượng gốc, có khả năng nó là trung tâm điều khiển của Abyss Gate. Và nếu đúng như vậy, trận chiến hôm qua chỉ là màn dạo đầu.”
Căn phòng quan sát – tầng 7 Stormwall Alpha.
Lina Takara nhìn xuống biển. Cô chưa từng thấy Elias im lặng lâu như vậy. Người đàn ông từng là biểu tượng của GDF, “Kẻ sống sót của Abyss 2091”, nay lại như mang trong mình bóng tối.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” – cô hỏi, nhẹ giọng.
“Về Abyss Gate,” Elias đáp, ánh mắt không rời khỏi mặt biển. “Tôi từng nghĩ đó chỉ là vết nứt không gian do năng lượng hạt nhân dưới đáy biển tạo ra. Nhưng giờ… tôi bắt đầu tin rằng có thứ gì đó đang mở ra từ phía bên kia.”
Lina khẽ rùng mình. “Anh nghĩ… có trí tuệ đằng sau chúng?”
“Không phải nghĩ nữa,” Elias đáp khẽ. “Tôi cảm thấy nó.”
Từ đêm qua, mỗi khi nhắm mắt, anh nghe thấy tiếng gì đó — trầm, sâu, không thuộc về con người. Như tiếng vọng từ lòng biển gọi tên anh.
14:30 – Trung tâm nghiên cứu GDF.
Một nhóm nhà khoa học đứng quanh buồng chứa tinh thể lạ thu được từ xác Behemoth Oblivion. Màu sắc của nó chuyển động như chất lỏng, lúc xanh lam, lúc đen thẳm. Tiến sĩ Amon Reiss, chuyên gia năng lượng plasma, giơ máy quét lên.
“Các anh chị nhìn đi. Tinh thể này phát ra cùng tần số với năng lượng Abyss từ sự kiện đầu tiên. Nhưng có điều khác… mức dao động thần kinh.”
“Thần kinh?” – một người khác hỏi.
“Đúng. Nói cách khác, nó phản ứng như một dạng ý thức. Nó phát tín hiệu não tương tự như con người, chỉ khác ở biên độ và nhịp dao động. Có thể… nó là phần còn lại của một hệ thần kinh chung.”
Không khí trong phòng chợt lạnh đi.
Nếu đúng như Reiss nói, thì Behemoth không chỉ là sinh vật — mà là cấu trúc sinh học điều khiển từ xa. Và ai đó, hoặc cái gì đó, đang ở phía bên kia Abyss Gate điều khiển chúng.
17:00 – Buồng điều khiển thần kinh Helios.
Elias và Lina bước vào buồng đồng bộ để kiểm tra hệ thống. Dây cáp thần kinh được kết nối lại, hệ thống giao diện hiện lên trên màn hình kính.
“Lần này đồng bộ vẫn ổn định,” Lina nói, ngón tay lướt trên bảng điều khiển. “Nhưng anh có thấy… gì lạ không?”
Elias nhắm mắt. Trong đầu anh, tiếng vọng lại vang lên — như hàng trăm giọng nói chồng chất, hòa trong âm thanh của biển sâu.
“Ngươi đã mở cửa… đừng khép nó lại…”
Anh giật mình, tháo mũ kết nối ra, thở dốc.
“Không… không thể nào…”
“Elias, chuyện gì vậy?” – Lina hoảng hốt.
“Có cái gì đó đang cố… đi vào tâm trí tôi,” anh nói. “Khi tôi kết nối với Helios, nó cảm nhận được tôi. Nó đang tìm cách giao tiếp qua mạch thần kinh của Titan Frame.”
Trong đêm – Stormwall Alpha rung chuyển.
Báo động vang lên khắp căn cứ. Mọi đèn chuyển sang màu đỏ. Hệ thống sonar ghi nhận ba tín hiệu mới đang nổi lên cách căn cứ 60km. Các Behemoth mới – mã danh Leviathan, Erebus, và Nyx – đang trồi lên từ vực sâu.
“Cấp độ 5! Tất cả Titan Frame trong khu vực, sẵn sàng chiến đấu!”
Nhưng chỉ có Helios đủ nhiên liệu. Các khung máy khác vẫn đang bảo trì sau trận trước.
Tướng Holt hét vào loa:
“Helios, xuất kích ngay lập tức! Chúng ta không có lựa chọn!”
Elias và Lina lao vào buồng lái. Họ không còn thời gian để sợ. Hệ thống khởi động, năng lượng lõi tăng dần. Bên ngoài, sấm sét xé toạc bầu trời. Cánh cửa khổng lồ mở ra, Vanguard Helios bước vào màn mưa đêm.
“Khóa mục tiêu Leviathan! Tăng công suất vũ khí xung từ lên 150%!”
Helios lao về phía trước, đôi chân titan dẫm nát sóng biển. Trên radar, ba quái thú di chuyển cùng hướng, tạo thành hình tam giác – bao vây căn cứ. Elias nghiến răng:
“Chúng không tấn công bừa bãi… chúng có chiến thuật.”
Cuộc chiến thứ hai.
Leviathan vươn đầu lên khỏi mặt nước, thân thể dài như con rắn biển, bao phủ hàng trăm mét. Helios xoay cánh tay phải, kích hoạt lưỡi plasma. Ánh sáng xanh lam xé toạc màn đêm, chém đứt một phần vây của quái thú. Nhưng Erebus từ phía sau lao tới, va mạnh vào Helios khiến cả hai phi công bị dội ngược vào ghế.
“Lina! Giáp sau hỏng rồi!”
“Tôi biết! Hệ thống ổn định giảm còn 64%! Elias, anh phải tách ra!”
“Không! Tôi sẽ kết liễu nó!”
Anh ép mình sâu hơn vào liên kết thần kinh. Trong khoảnh khắc, anh cảm nhận được cảm xúc của Behemoth – sự giận dữ, nỗi sợ, và… đau đớn. Nó không phải chỉ tấn công; nó đang phản kháng.
“Tại sao… ngươi giết chúng ta?”
Âm thanh ấy vang lên trong đầu Elias, không bằng tai, mà bằng chính dòng ý thức. Anh lảo đảo.
“Lina, cô nghe thấy không?”
“Nghe gì?” – cô hoảng hốt.
“Chúng… đang nói chuyện với tôi!”
Ngay lúc đó, Leviathan gào lên, phóng luồng năng lượng cực mạnh đánh thẳng vào ngực Helios. Toàn bộ hệ thống rung lắc dữ dội, báo hiệu quá tải.
“Mức năng lượng lõi tăng vượt ngưỡng an toàn! Elias, nếu anh cố tiếp tục, cả hai chúng ta sẽ nổ tung!”
Elias cắn răng, nhưng rồi… anh buông tay khỏi cần điều khiển.
Helios tắt hệ thống chiến đấu, trôi dạt giữa biển. Ba Behemoth bao quanh nó, nhưng không tấn công tiếp. Thay vào đó, chúng lặng nhìn — như đang chờ phản ứng.
Trong khoảnh khắc ấy, Elias hiểu. “Chúng không muốn hủy diệt. Chúng muốn truyền đi điều gì đó.”
Căn cứ Stormwall Alpha – GDF panic room.
Tướng Holt nhìn hình ảnh truyền trực tiếp từ Helios.
“Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao chúng dừng lại?!”
Tiến sĩ Reiss xen vào:
“Nếu giả thuyết của tôi đúng, Behemoth không phải vũ khí. Chúng là người đưa tin. Nguồn năng lượng Omega Pulse mà chúng bảo vệ có thể là một dạng trí tuệ tập thể — hoặc cổng liên lạc giữa hai chiều không gian.”
Holt siết chặt nắm tay. “Và Elias đang làm gì vậy?!”
Reiss đáp chậm rãi: “Anh ta đang nói chuyện… với vực thẳm.”
Trong buồng lái Helios.
Màn hình chính hiển thị hàng trăm ký tự lạ, tự động xuất hiện – như thể hệ thống đang bị chiếm quyền. Lina cố gắng ngắt kết nối nhưng không kịp. Một chuỗi âm thanh trầm vang lên. Elias nhắm mắt, để tâm trí hòa vào dòng dữ liệu đó.
Anh thấy những hình ảnh rời rạc — một hành tinh bị nhấn chìm trong biển lửa, những sinh vật khổng lồ bỏ chạy, và một cánh cổng mở ra giữa không gian tối đen. Họ trốn thoát qua đó — đến Trái Đất. Nhưng thay vì được cứu, họ bị xem là quái vật.
“Chúng ta là tàn dư của thế giới cũ. Abyss Gate là nơi trú ẩn cuối cùng. Con người mở nó… và chiến tranh bắt đầu.”
Elias choáng váng.
“Không… các ngươi không phải kẻ xâm lược… các ngươi là kẻ sống sót.”
Giọng nói trầm vang lên trong đầu anh:
“Giờ thì ngươi đã hiểu. Nhưng loài người của ngươi sẽ không tin. Abyss Gate đang vỡ, và khi nó sụp, cả hai thế giới sẽ bị nhấn chìm.”
03:00 sáng – Stormwall Alpha.
Helios được kéo về căn cứ. Elias hôn mê, Lina vẫn còn trong trạng thái sốc thần kinh. Dữ liệu từ Titan Frame cho thấy một phần bộ nhớ bị ghi đè bởi mã năng lượng lạ – không xác định nguồn gốc.
Tướng Holt đứng trước buồng y tế, giọng trầm:
“Reiss, nói thật đi. Cái quái gì đang đến với chúng ta?”
Reiss nhìn ông, ánh mắt sợ hãi:
“Không phải Behemoth đâu, thưa ngài… mà là thế giới của chúng. Abyss Gate đang mở rộng. Và phía bên kia… là cả một nền văn minh đang hấp hối.”
Trong giấc mơ – Elias tỉnh lại.
Anh thấy mình đứng giữa biển tối, không còn Titan Frame, không còn căn cứ, chỉ có một giọng nói thì thầm:
“Ngươi đã được chọn, Elias Ward. Ngươi sẽ là cầu nối. Kết thúc hoặc cứu rỗi – tùy vào ngươi.”
Anh nhìn lên — giữa bầu trời đen, một vết nứt khổng lồ đang lan ra, sáng rực như vết thương của thế giới.