Không gian – yên lặng tuyệt đối.
Không có gió, không có âm thanh, chỉ có bóng đen vô tận và ánh sáng của các hành tinh xa xôi. Nhưng trong sự tĩnh mịch ấy, một cơn bão năng lượng đang cuộn trào – nơi Titan Helios II của Mira Solen đang lao thẳng vào vật thể khổng lồ đến từ phía Sao Thổ.
Trên radar của Trạm Odin, màn hình rung mạnh, các vòng tròn tín hiệu bị kéo giãn như bị bóp méo.
“Mật độ trường hấp dẫn tăng gấp 300%! Không thể đọc được cấu trúc vật thể!”
“Nhiệt năng đạt ngưỡng phá hủy cảm biến!”
Trong trung tâm chỉ huy, Tướng Harland đứng giữa làn ánh sáng đỏ chớp nháy. Ông ra lệnh dứt khoát:
“Khoá mục tiêu vào vật thể. Truyền quyền điều khiển tự do cho Helios II. Đây là trận chiến mà lịch sử sẽ không quên.”
Helios II lướt qua vành đai bụi đá của Sao Thổ, ánh sáng lam từ lõi năng lượng phản chiếu trên lớp giáp Auralite-X, tạo thành vệt sáng rực rỡ giữa bóng tối. Mira ngồi trong buồng lái, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô cảm nhận từng rung động của Titan như là nhịp tim của chính mình.
“Hệ thống đồng bộ thần kinh 97%. Vũ khí plasma sẵn sàng. Khiên năng lượng ổn định.”
Cô thở dài. “Helios… chúng ta từng chiến đấu vì Trái Đất. Giờ ta sẽ chiến đấu vì cả bầu trời này.”
Giọng Elias Ward vang lên trong tâm trí cô – giọng nói sâu và ấm, như vọng lại từ nơi xa xăm dưới đáy biển:
“Cẩn thận, Mira. Nexus không chỉ là sinh vật. Nó là ý chí – và nó hiểu con người.”
Mira nheo mắt nhìn qua màn hiển thị. Vật thể khổng lồ phía trước từ từ hiện hình: một sinh vật cơ khí đen tuyền dài hàng trăm mét, thân thể uốn lượn như rồng kim loại, bề mặt phủ những hoa văn ánh đỏ. Giữa trán nó là một biểu tượng xoắn ốc ngược – dấu hiệu của Abyss phản chiếu.
Khi Helios II tiến gần, sinh vật mở đôi cánh năng lượng ra, phát sáng rực như hàng nghìn mặt trời nhỏ. Từ đó, một giọng nói vang lên trong tâm trí Mira – lạnh, trầm, vô cảm.
“Các ngươi đã chạm đến ngưỡng của Abyss… và dám mở cổng đến Nexus. Giờ, ta đến để thu hồi thứ thuộc về chúng ta.”
“Ngươi là ai?” – Mira gằn giọng.
“Ta là Sentinel – kẻ bảo hộ của Cội Nguồn. Abyss là mạch máu của Nexus, còn các ngươi chỉ là ký sinh trong cơ thể vũ trụ này.”
Một luồng năng lượng đỏ đậm phóng ra, chém ngang không gian. Mira kéo cần điều khiển, Helios II xoay người né tránh, để lại vệt plasma lam sáng rực. Cú va chạm giữa hai nguồn năng lượng khiến không gian rung chuyển, tạo ra sóng hấp dẫn lan khắp hệ Sao Thổ.
Tại Trạm Odin, các nhà khoa học choáng váng.
“Trường không gian méo đến 0.4 đơn vị Einstein! Họ đang tạo ra lỗ giun tạm thời!”
“Nếu họ tiếp tục va chạm ở cường độ này, quỹ đạo Sao Thổ có thể lệch 0,1 độ!”
Harland chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt ông phản chiếu ánh sáng xanh. “Họ đang chiến đấu cho sự tồn tại của loài người. Đừng can thiệp.”
Trong buồng lái, Mira cố giữ thăng bằng. Cú sốc thần kinh khiến cô choáng váng, tai ù đi. Tín hiệu của Elias vang lên lần nữa:
“Mira! Hắn không đánh để giết. Hắn đang thử năng lượng Abyss trong cơ thể ngươi!”
“Ý anh là sao?”
“Helios II được chế tạo từ hợp chất Auralite – vật liệu mô phỏng Abyss. Hắn muốn đo phản ứng – và tìm lối quay về Nexus thông qua ngươi!”
Mira siết chặt cần. “Vậy ta sẽ cho hắn thấy Abyss của con người mạnh đến mức nào!”
Helios II xoay tròn, thu năng lượng vào hai tay. Hai cánh tay Titan sáng rực, tạo thành vòng plasma lam hình xoắn ốc.
“Kích hoạt vũ khí: Abyss Lance!”
Cột năng lượng lam phóng ra, xuyên qua không gian, đâm thẳng vào phần ngực Sentinel. Sinh vật gầm lên, thân thể vỡ toang, nhưng chỉ trong tích tắc, nó tái tạo hoàn toàn.
“Các ngươi không thể hủy diệt năng lượng Abyss, vì chính các ngươi cũng sinh ra từ nó.”
Mira thở gấp, tay run lên. “Không thể nào… Hắn đang tái sinh từ chính năng lượng của ta?”
“Đúng vậy.” – Giọng Elias vang lên, xen lẫn tiếng nhiễu. – “Abyss và Nexus là hai mặt của cùng một thực thể. Muốn tiêu diệt hắn, ngươi phải tách Abyss khỏi cơ thể Titan – phải cắt đứt chính mạch nguồn của mình.”
Mira lặng người. Cắt đứt mạch nguồn đồng nghĩa với tự sát. Nhưng nếu không, Sentinel sẽ tìm ra tọa độ Trái Đất qua tín hiệu của cô.
Cô nhắm mắt. “Nếu đây là cách duy nhất…”
Harland, theo dõi từ trạm Odin, hét qua kênh liên lạc:
“Mira! Không được! Con mà ngắt mạch nguồn, hệ thần kinh sẽ bị thiêu hủy! Con sẽ chết!”
Cô mỉm cười, giọng nhẹ như gió:
“Cha nuôi… Elias đã hi sinh để bảo vệ thế giới này. Con cũng chỉ đang nối tiếp điều đó thôi.”
Helios II ngẩng đầu, ánh lam trong mắt Titan chuyển sang trắng rực. Các đường năng lượng trên thân bắt đầu cháy sáng, rồi nứt ra như sấm sét giữa không gian.
Sentinel cảm nhận được, giọng hắn biến thành tiếng gào giận dữ:
“Ngươi dám dùng năng lượng cội nguồn chống lại chính ta?”
“Không.” – Mira đáp. – “Ta chỉ trả lại nó cho vũ trụ.”
Cô ấn chốt điều khiển cuối cùng.
“Abyss Core – Giải Phóng!”
Một vụ nổ ánh sáng lan ra, xé toạc bóng tối vũ trụ. Tia sáng trắng lam mở rộng như đóa hoa khổng lồ, nuốt chửng cả Sentinel. Các sóng năng lượng tỏa ra hàng triệu km, làm rung chuyển toàn bộ hệ Sao Thổ.
Trạm Odin mất tín hiệu trong 11 giây – thời gian dài nhất trong lịch sử liên lạc vũ trụ. Khi màn hình bật lại, Helios II đã biến mất.
Chỉ còn một vùng sáng xanh trôi nổi giữa bóng tối, nơi các hạt năng lượng tản ra như bụi sao.
Ba ngày sau, nhóm cứu hộ GDF tìm thấy phần lõi điều khiển của Helios II trôi gần vành đai Sao Thổ. Không có Mira. Không có thân Titan. Chỉ còn lại một tinh thể năng lượng nhỏ, phát sáng nhịp nhàng – như nhịp tim.
Harland nâng nó trong tay, thì thầm:
“Con bé đã hóa thành ánh sáng… nhưng ánh sáng ấy vẫn sống.”
Một kỹ sư tiến lại. “Thưa ngài, tín hiệu năng lượng của tinh thể trùng khớp với… tần số thần kinh của Mira Solen.”
Harland nín thở. “Cô ấy… còn sống?”
“Không chỉ sống. Tinh thể đang tự tái tạo cấu trúc. Nó đang trở thành… một dạng sống mới.”
Harland nhìn tinh thể phát sáng. Trong ánh sáng đó, ông nghe thấy giọng nói quen thuộc, mơ hồ mà ấm áp:
“Đừng khóc, cha nuôi. Abyss không phải vực thẳm – mà là khởi đầu của mọi sự sống.”
Hai năm sau.
Khu căn cứ New Horizon trở thành trung tâm của Dự án Genesis, nơi các nhà khoa học nghiên cứu năng lượng Abyss tái sinh. Từ tinh thể Mira để lại, họ tạo ra những Titan dạng ánh sáng – không còn kim loại, không còn động cơ, chỉ là cấu trúc năng lượng thuần khiết mang trí tuệ nhân tạo gắn kết với ý thức con người.
Loài người bước sang kỷ nguyên mới – Kỷ Nguyên Genesis, nơi biên giới giữa sự sống và năng lượng bị xóa nhòa.
Harland, giờ đã già yếu, ngồi bên cửa sổ, nhìn ra đại dương nơi lần đầu Abyss mở ra. Ông mỉm cười, nói khẽ:
“Elias, Lina, Mira… các con đã đưa nhân loại ra khỏi bóng tối.”
Phía xa, giữa bầu trời, một vệt sáng lam băng qua – hình dáng tựa Titan Helios, nhưng mềm mại, trong suốt như ánh trăng. Trong khoảnh khắc đó, ông nghe thấy giọng nói thì thầm trong gió:
“Chúng con chưa biến mất, thưa ngài. Abyss chỉ mở ra một cánh cửa khác. Một ngày nào đó… loài người sẽ bước qua.”
Ánh sáng biến mất vào bầu trời đêm.
Còn lại trên mặt biển, những gợn sóng nhỏ lăn tăn phản chiếu ánh sao. Và ở nơi xa nhất của vũ trụ, trong vùng tối mà không ai từng đến được, một đôi mắt đỏ rực lại mở ra.
“Còn rất nhiều Abyss khác… ngoài kia.”