danh sách hồi sinh

Chương 1: Di Chúc Lạ Lùng và Chiếc Hộp Bí Ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kiến Trúc Sư Và Bốn Bức Tường

An Hạ là một kiến trúc sư, nhưng cuộc sống của cô lại không khác gì một công trình bị khóa kín. Căn hộ studio nhỏ bé ở tầng hai mươi lăm của một khu chung cư cao cấp là nơi trú ngụ an toàn, được cô sắp đặt như một pháo đài. Mọi thứ đều tối giản, sạch sẽ đến ám ảnh, và hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài. Công việc của cô? Thiết kế trực tuyến cho các dự án lớn từ một góc bàn làm việc nhìn thẳng vào màn hình máy tính. Cô kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại không bao giờ phải gặp mặt khách hàng.

Sáng thứ Sáu, một cuộc gọi từ văn phòng luật sư Thăng Long đã phá vỡ sự tĩnh lặng gần như hoàn hảo của cô.

“Cô An Hạ, chúng tôi muốn mời cô đến để công bố di chúc của cụ An Tâm. Cô có thể sắp xếp thời gian vào chiều nay không?”

An Hạ cảm thấy dạ dày co thắt lại. Bà Tâm, người bà duy nhất và cũng là người nuôi nấng cô, đã ra đi ba tuần trước. Mặc dù mối quan hệ của họ đã trở nên xa cách trong những năm gần đây—An Hạ chuyển ra sống riêng để tránh né những yêu cầu tiếp xúc xã hội của bà—nhưng cô vẫn yêu quý ngôi nhà cũ kỹ, ấm áp nằm sâu trong con hẻm rợp bóng cây. Đó là nơi duy nhất lưu giữ những ký ức không bị nhuốm màu đau buồn của cô.

Cô gật đầu một cách vô thức, và dành ba giờ đồng hồ còn lại chỉ để đấu tranh với chính mình về việc bước ra khỏi căn hộ. Chiếc áo vest màu xám than che giấu thân hình gầy gò, cặp kính gọng mỏng che đi đôi mắt luôn trong trạng thái đề phòng. Cô là một chuyên gia ẩn thân, và mỗi lần buộc phải tiếp xúc với công chúng, nỗi sợ hãi từ một biến cố thời thơ ấu lại bóp nghẹt lấy cô.

2. Sự Xuất Hiện Của Kẻ Phá Vỡ Quy Tắc

Văn phòng luật sư Thăng Long sáng sủa và ồn ào một cách đáng sợ. An Hạ ngồi trong góc, cố gắng làm cho mình trở nên vô hình, cho đến khi cánh cửa phòng họp mở ra. Cô nhận ra cô Kim Thoa, dì út của cô, người luôn khao khát ngôi nhà cổ với vị trí đắc địa đó. Dì Thoa liếc nhìn An Hạ bằng ánh mắt đánh giá và khinh thường.

“Tưởng cô An Hạ đây không buồn xuất hiện chứ,” dì Thoa mỉa mai. “Chắc là chỉ quan tâm đến tài sản thôi.”

An Hạ cúi đầu, không đáp lời. Cô không quan tâm đến tiền, cô chỉ muốn giữ lại ngôi nhà.

Luật sư Hoàng – một người đàn ông trung niên nghiêm nghị – bắt đầu đọc di chúc. Mọi thứ đều diễn ra theo dự đoán: một số tài sản được chia cho dì Thoa, một số tiền mặt cho các quỹ từ thiện. Và rồi, đến phần quan trọng nhất:

“...Toàn bộ quyền thừa kế và sở hữu ngôi nhà số 17, đường Hoa Cau sẽ được chuyển giao cho cháu gái An Hạ, với điều kiện duy nhất là cháu phải hoàn thành Danh Sách Hồi Sinh được niêm phong trong chiếc hộp này.”

Luật sư Hoàng đẩy chiếc hộp gỗ sơn mài cũ kỹ, chạm trổ tinh xảo về phía An Hạ.

Dì Thoa nhảy dựng lên: “Điều kiện gì chứ? Bất công! Bà ấy bị lẫn rồi à?”

Luật sư Hoàng ôn tồn: “Điều kiện này được cụ An Tâm lập ra trong tình trạng minh mẫn tuyệt đối, và không thể bị hủy bỏ. Cô An Hạ, mời cô mở hộp.”

An Hạ run rẩy mở khóa. Bên trong không phải là giấy tờ nhà đất, mà là một cuốn sổ bìa da cũ và một tờ giấy ghi chú nhỏ kẹp bên dưới. Cô mở tờ giấy, đọc to:

"Danh Sách Hồi Sinh"

Danh sách này bao gồm 15 nhiệm vụ. Cháu có 12 tháng để hoàn thành. Để đảm bảo cháu không gian lận, bà đã thuê một Người Giám Sát. Người đó sẽ xuất hiện ngay sau khi cháu đọc điều kiện này. Nếu cháu thất bại trong bất kỳ nhiệm vụ nào, quyền thừa kế sẽ được chuyển cho... (Cô dừng lại, hít một hơi sâu) ...quỹ từ thiện bảo tồn chim cánh cụt ở Nam Cực.”

Cả phòng im lặng. Dì Thoa trợn mắt kinh ngạc. An Hạ cảm thấy một cơn hoảng loạn nhẹ dâng lên.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng họp mở ra lần nữa.

Một người đàn ông cao ráo, mặc chiếc áo khoác da bụi bặm, bước vào. Anh ta có mái tóc hơi rối, nụ cười rộng đến mức khiến căn phòng bớt đi sự lạnh lẽo. Anh ta có vẻ ngoài của một người đi phượt hơn là một người giám sát di chúc.

“Xin lỗi, tôi đến trễ. Tôi là Trường Minh. Có phải chúng ta bắt đầu rồi không?”

3. Giao Kèo Vô Lý

Trường Minh tiến thẳng đến chỗ An Hạ, không hề bận tâm đến ánh mắt khó chịu của dì Thoa. Anh đặt một chiếc balô cũ kỹ xuống sàn và chìa tay ra.

“Chào An Hạ. Tôi là Trường Minh, ‘Người Giám Sát và Đồng Hành’ của cô trong một năm tới. Bà Tâm nói với tôi cô cần một chút không khí.”

An Hạ nhìn chằm chằm vào bàn tay anh. Cô ghét tiếp xúc vật lý. Cô ghét người lạ. Cô ghét những nụ cười quá mức chân thành. Cô càng ghét cái cách anh ta sử dụng từ "không khí" một cách thoải mái.

Luật sư Hoàng nhanh chóng giải thích: “Anh Trường Minh là người được cụ An Tâm tin tưởng giao phó nhiệm vụ này. Anh sẽ đảm bảo cô An Hạ thực hiện các thử thách một cách đúng đắn. Giao kèo đã được ký kết, và anh ấy cũng đã nhận được thù lao đầu tiên của mình.”

“Giao kèo?” An Hạ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cô khàn khàn. “Tôi không đồng ý với một người lạ giám sát cuộc sống của mình.”

Trường Minh nhún vai: “Tôi cũng không hoàn toàn thích thú với việc trông nom một người trưởng thành. Nhưng di chúc là di chúc. Cô muốn nhà, cô phải chơi theo luật. Hãy lật cuốn sổ ra đi, An Hạ. Nhiệm vụ đầu tiên là gì?”

An Hạ miễn cưỡng mở cuốn sổ bìa da. Nét chữ thanh mảnh của bà cô hiện ra ở trang đầu tiên.

Thử Thách 1: Lời Xin Lỗi Bị Lãng Quên

“An Hạ của bà, trước khi xây dựng bất cứ điều gì, cháu phải hàn gắn những gì đã đổ vỡ. Tìm và gặp lại người mà cháu đã bỏ rơi cách đây 5 năm. Nói lời xin lỗi chân thành.”

Ký ức ùa về. An Hạ gần như ngã quỵ xuống ghế. Cô biết rõ người đó là ai. Đó là người bạn duy nhất cô đã cắt đứt liên lạc sau biến cố, đẩy họ ra xa vì sợ hãi chính mình. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải đối mặt với sai lầm này.

Trường Minh nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, nụ cười của anh tắt hẳn. Anh khẽ đẩy chiếc balô về phía cô.

“Sẵn sàng chưa, kiến trúc sư? Tôi nghĩ đây là một nhiệm vụ của chúng ta. Tôi cần địa chỉ.”

An Hạ nắm chặt cuốn sổ. Cô nhìn Trường Minh, người lạ mặt vừa xâm nhập vào pháo đài cô xây dựng suốt bao năm, và nhận ra: cuộc chơi đã bắt đầu. Cô phải lựa chọn: tự nhốt mình và mất đi ngôi nhà, hay đối diện với thế giới dưới sự giám sát của một người đàn ông cô không tin tưởng.

Cô hít một hơi thật sâu, gật đầu, và lần đầu tiên trong nhiều năm, cô thấy mình buộc phải nhìn thẳng vào mắt một người lạ.

“Địa chỉ là… đường Nguyễn Trãi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×