danh sách hồi sinh

Chương 2: Kẻ Tự Kỷ và Người Hướng Ngoại Bắt Tay


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Pháo Đài Bị Xâm Chiếm

Buổi chiều hôm đó, An Hạ cảm thấy như thể có một cơn bão vừa càn quét qua cuộc sống được sắp đặt cẩn thận của mình. Sau khi rời khỏi văn phòng luật sư, Trường Minh kiên quyết đi theo cô về căn hộ.

“Cô biết đấy, chúng ta cần thảo luận về chiến lược cho Thử Thách 1,” anh giải thích đơn giản khi cô cố gắng lảng tránh anh ở sảnh thang máy.

An Hạ bật mã khóa cửa, gần như muốn đóng sầm lại ngay lập tức, nhưng Trường Minh đã nhanh hơn. Anh đặt chiếc balô cũ kỹ mang theo vào khe cửa, ngăn cô lại.

“Không được,” cô khẽ nói, gần như là thì thầm. “Không được vào nhà tôi. Chúng ta chỉ làm việc ở ngoài.”

Trường Minh nhướn mày, nhìn quanh hành lang vắng vẻ. “Ồ, cô thật sự là một người giữ bí mật kỹ lưỡng. Nhưng tôi là ‘Người Giám Sát và Đồng Hành’. Nếu cô không thể ra khỏi nhà, tôi phải vào nhà. Đây là một phần của ‘giao kèo’ đó.”

Cuối cùng, An Hạ đành phải nghiến răng chấp nhận. Căn hộ studio của cô, vốn là nơi trú ẩn an toàn tuyệt đối, giờ đây bị một thực thể lạc quan, hướng ngoại chiếm giữ một góc. Trường Minh không hề tỏ ra e dè hay vụng về. Anh đi thẳng đến bàn ăn, mở chiếc balô và lấy ra một cuốn sổ, một cây bút, và một ấm trà dã chiến nhỏ.

2. Định Nghĩa Lại "Giao Kèo"

Họ ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn gỗ sồi. Không khí căng thẳng đến mức có thể cắt bằng dao. An Hạ như một con mèo cảnh giác, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào. Trường Minh thì ngược lại, như một người bạn cũ đang chuẩn bị cho một chuyến đi chơi.

“Được rồi, An Hạ. Giờ chúng ta cần xác định rõ ràng vai trò của nhau,” Trường Minh mở lời, giọng điệu chuyên nghiệp hơn. “Tôi được bà Tâm thuê để đảm bảo cô hoàn thành danh sách, không phải để làm vệ sĩ hay người yêu. Tôi sẽ là cú hích khi cô cần, và người ghi chép khi cô hoàn thành.”

An Hạ siết chặt hai tay trên đùi. “Tôi có một số quy tắc.”

“Tuyệt vời. Tôi thích quy tắc. Nói đi.”

“Một: Không tiếp xúc cơ thể, trừ khi là tình huống nguy cấp đến tính mạng.”

Trường Minh cười nhẹ: “Được chấp nhận. Tôi hứa sẽ không chạm vào cô, trừ khi tôi phải kéo cô ra khỏi một vách đá.”

“Hai: Không hỏi về quá khứ của tôi. Mục tiêu là hoàn thành danh sách, không phải phân tích tâm lý. Nhiệm vụ đó là của tôi, không phải của anh.”

“Tôi hiểu. Nhưng cô biết đấy, việc xin lỗi một người bạn cũ (Thử Thách 1) lại liên quan mật thiết đến quá khứ của cô. Tôi cần biết đủ để hỗ trợ. Chúng ta có thể thỏa thuận là: tôi sẽ hỏi những gì cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ.”

An Hạ cau mày, nhưng đành gật đầu.

“Ba: Anh không được xuất hiện trong khu vực làm việc của tôi – chiếc bàn máy tính kia. Đó là không gian riêng tư.”

“Thỏa thuận.” Trường Minh ghi chép nhanh chóng. “Đến lượt tôi. Quy tắc của tôi khá đơn giản.”

“Một: Cô phải trả lời tôi bằng hơn một từ khi tôi hỏi. ‘Ừm’, ‘À’, ‘Không’ không được tính. Chúng ta cần giao tiếp.”

An Hạ thở dài, vẻ mặt khó chịu.

“Hai: Mọi nhiệm vụ đều phải được thực hiện một cách chân thật và đầy đủ. Không qua loa, không giả vờ. Nếu tôi đánh giá cô gian lận, nhiệm vụ đó bị hủy, và cô sẽ thất bại.”

“Và Ba,” Trường Minh ngả người ra sau, ánh mắt anh hơi lấp lánh, “Mỗi ngày, cô phải dành ít nhất mười lăm phút để ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, và hít thở không khí mà không làm việc. Cô đã sống quá lâu trong hộp kính này rồi.”

An Hạ phản đối ngay lập tức: “Điều đó không nằm trong di chúc!”

“Nó nằm trong hợp đồng đồng hành của tôi. Coi như đó là điều khoản phụ. Mười lăm phút, bắt đầu từ ngày mai.”

An Hạ nhận ra rằng cô đang đối đầu với một bức tường mềm dẻo nhưng không thể xuyên thủng. Cô là người cầu toàn, anh là người lạc quan vô lý. Cô là người sợ xã hội, anh lại là một chuyên gia du lịch mạo hiểm và sự kiện. Sự đối lập này đã được bà Tâm tính toán kỹ lưỡng.

3. Chuẩn Bị Cho Sự Đối Diện

“Được rồi,” An Hạ nói, giọng cô đã mạnh mẽ hơn một chút sau cuộc tranh luận. “Nói về Thử Thách 1: Lời Xin Lỗi Bị Lãng Quên. Người đó là Minh Anh, cô ấy sống ở Nguyễn Trãi. Tôi sẽ làm một mình.”

Trường Minh lắc đầu: “Không được. Tôi phải đi cùng. Mục đích là để giám sát mức độ chân thành của cô, và để đảm bảo cô không bỏ chạy giữa chừng. Nhưng tôi sẽ giữ khoảng cách. Tôi sẽ chỉ ngồi ở bàn khác, hoặc chờ ngoài cửa.”

Anh lật lại cuốn sổ của bà Tâm và bắt đầu phác thảo một chiến lược chi tiết, điều này làm An Hạ bất ngờ. Cô tưởng anh chỉ là một gã lãng tử vô tâm.

“Theo thông tin tôi thu thập được, Minh Anh đang làm quản lý tại một tiệm cà phê sách. Tôi đã gọi điện và biết được cô ấy có ca làm việc sáng thứ Bảy. Chúng ta sẽ đến đó. Cô cần nghĩ về nội dung của lời xin lỗi. Nó không chỉ là ‘Tôi xin lỗi’. Cô cần nói cô đã làm tổn thương cô ấy như thế nào, và cô hối hận ra sao.”

An Hạ nhìn vào gương mặt chăm chú của Trường Minh. Lần đầu tiên, cô thấy anh không chỉ là một người lạ khó chịu, mà là một đồng đội bất đắc dĩ đang cố gắng giúp cô đạt được mục tiêu.

“Năm năm rồi,” An Hạ thì thầm. “Năm năm tôi đã không gặp cô ấy. Tôi không biết bắt đầu từ đâu.”

Trường Minh ngước lên, ánh mắt anh dịu dàng một cách bất ngờ, xua tan đi sự lạnh lùng chuyên nghiệp lúc nãy.

“Cô bắt đầu bằng cách chấp nhận rằng cô đã phạm sai lầm. Cô bắt đầu bằng cách bước ra khỏi cánh cửa này, An Hạ. Cô đã làm được điều đó hôm nay. Ngày mai, cô sẽ làm lại.”

Đó là một sự động viên đơn giản nhưng mạnh mẽ. An Hạ không đáp lời, nhưng cô cúi đầu, mở chiếc laptop ra. Không phải để làm việc, mà là để tìm kiếm địa chỉ của tiệm cà phê sách trên đường Nguyễn Trãi.

Kẻ Tự Kỷ và Người Hướng Ngoại đã chính thức bắt tay trên một con đường đầy chông gai, mà đích đến không chỉ là ngôi nhà cổ, mà còn là sự hồi sinh của chính cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×