Ba ngày trôi qua trong im lặng. Kể từ lời thú nhận của An Hạ ở làng gốm, Trường Minh đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một tin nhắn ngắn gọn: "Tôi cần thời gian để xử lý mọi chuyện. Cô cứ nghỉ ngơi."
An Hạ trở lại với công việc kiến trúc của mình, nhưng sự tập trung của cô bị xáo trộn. Cà phê latte quế không còn ngon nữa. Căn phòng studio cảm giác trở lại như một nhà tù. Cô nhớ sự hiện diện của anh—tiếng cười lớn, sự lạc quan vô lý, và cả những lời thúc đẩy kiên định của anh. Cô nhận ra rằng, cô đã quá quen với việc có anh là điểm tựa để đối diện với thế giới.
Tối thứ ba, An Hạ không chịu nổi sự cô đơn. Cô lấy chiếc máy ảnh film cũ mua ở chợ, chiếc máy ảnh đã hỏng, và bắt đầu vẽ phác họa lại nó. Cô vẽ từng vết xước, từng chi tiết rỉ sét, và trong lúc vẽ, cô nghĩ về Trường Minh. Cô vẽ cả nụ cười ấm áp của anh.
Đúng lúc đó, chuông cửa reo.
Trường Minh đứng đó. Anh trông mệt mỏi, mắt có quầng thâm, nhưng ánh mắt anh lại kiên định hơn bao giờ hết. Anh không mang theo sổ tay hay balô. Anh chỉ mang theo sự chân thật.
“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều,” anh nói, không để An Hạ kịp lên tiếng. “Tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng chúng ta chỉ là một giao kèo. Tôi là người hướng dẫn cô tìm lại cuộc sống, và cô là người giúp tôi tìm lại mục đích. Mọi thứ phải dừng lại ở đó.”
Anh bước vào phòng khách, đi thẳng đến chiếc giá vẽ của mẹ cô.
“Nhưng tôi không thể. Cô không chỉ tìm lại cuộc sống của mình, An Hạ. Cô đang cứu rỗi tôi. Cô cho tôi thấy rằng nỗi sợ hãi không phải là kết thúc. Cô đã rất dũng cảm khi nói ra những gì cô cảm thấy, điều mà tôi—một người luôn khoác lác về sự mạo hiểm—lại không dám làm.”
Anh quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi không thể làm người giám sát của cô nữa, nếu tôi không trung thực với chính mình. Bà Tâm muốn cô sống thật, và tôi cũng vậy.”
An Hạ cảm thấy tim mình đập dồn dập. Cô biết điều gì đang đến, và cô sợ hãi nó. Không phải vì nó là tình yêu, mà vì nó là một sự cam kết sâu sắc hơn mọi thứ cô từng biết.
“Tôi biết chúng ta có một giao kèo. Tôi biết tôi đang được thuê để giúp cô hoàn thành danh sách. Nhưng tôi… tôi đã yêu cô, An Hạ. Không phải tình yêu dựa trên sự thương hại hay giao kèo. Mà là tình yêu với một cô gái can đảm, người đã dám bước ra khỏi bóng tối để tìm lại ánh sáng.”
Trường Minh tiến lại gần cô, sự nghiêm túc trong ánh mắt anh xóa tan mọi nghi ngờ của cô.
“Tôi không thể chạm vào cô theo Quy tắc 1. Nhưng tôi không thể tiếp tục giả vờ rằng tôi chỉ là một đồng nghiệp,” anh nói.
An Hạ đưa tay lên má, cô cảm thấy nước mắt đã lăn dài. Cô đã chờ đợi lời này, nhưng không dám hy vọng. Cô tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách vô hình mà họ đã duy trì suốt thời gian qua.
“Tôi không sợ nữa,” cô thì thầm. “Tôi không sợ anh chạm vào tôi nữa.”
Đó không chỉ là sự phá vỡ Quy tắc 1 về tiếp xúc vật lý. Đó là sự phá vỡ bức tường phòng thủ đã bao bọc cô suốt nhiều năm.
Trường Minh hít một hơi sâu. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên má cô, dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt. Cảm giác ấm áp, chân thật, và đầy xúc cảm. Anh cúi xuống, và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Nụ hôn đó không phải là sự lãng mạn cuồng nhiệt, mà là lời hứa, là sự xác nhận cho tất cả những gì họ đã cùng nhau trải qua. Đó là nụ hôn của sự chữa lành.
Trường Minh lùi lại một bước, anh nhìn cô, đôi mắt anh rực sáng. “Giao kèo không bị hủy bỏ, An Hạ. Nhưng lằn ranh chuyên môn đã bị xóa mờ. Bây giờ, chúng ta không chỉ là đối tác. Chúng ta là chúng ta.”
An Hạ mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ, tự nhiên hơn cả nụ cười cô đã chụp trong Thử Thách 3.
“Vậy thì,” cô nói, giọng cô đã mạnh mẽ hơn. “Anh Trường Minh, người giám sát của tôi. Anh có muốn uống một ly cà phê quế, không phải là Giao Dịch Cà Phê, mà là một lời mời chân thành từ bạn gái anh không?”
Trường Minh bật cười, nụ cười vang khắp căn phòng. “Tôi sẽ rất vinh dự.”
Cùng nhau, họ đi đến bàn, nơi cuốn sổ của bà Tâm vẫn mở. Mặc dù tình yêu đã nảy nở, nhưng Danh Sách Hồi Sinh vẫn còn đó, với mười nhiệm vụ đang chờ đợi. Nhưng bây giờ, họ đã có nhau để cùng nhau đối mặt với nó.