danh sách hồi sinh

Chương 9: Nhịp Đập Đồng Điệu Trên Con Phố Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc Phiêu Lưu Nhỏ Trong Thành Phố

Sau những thử thách đầy cảm xúc, Trường Minh quyết định dành thời gian để An Hạ được nghỉ ngơi. Thử Thách 6 của bà Tâm không còn là một cuộc đối đầu với nỗi sợ hãi, mà là một trải nghiệm mới, nhằm khôi phục lại sự kết nối của An Hạ với thế giới.

Thử Thách 6: Khám Phá Một Góc Khác Của Thế Giới

"An Hạ của bà, hãy dành một ngày cùng Người Giám Sát của cháu để khám phá một địa điểm hoàn toàn mới lạ trong thành phố. Cảm nhận sự sống của nó, và tìm ra một điều mà cháu yêu thích ở nơi đó."

Trường Minh đưa An Hạ đến một khu chợ đồ cũ cổ kính và một làng nghề gốm sứ truyền thống nằm ở ngoại ô thành phố. An Hạ, ban đầu vẫn còn e dè, nhưng sự tò mò đã chiến thắng. Cô bị cuốn hút bởi những món đồ cũ kỹ, mỗi món đồ đều mang một câu chuyện riêng. Cô chạm vào một chiếc máy ảnh film đã cũ, một chiếc đồng hồ bỏ túi đã ngừng chạy, và một cuốn sách đã ngả màu.

Trường Minh quan sát cô, nụ cười của anh dịu dàng. Anh kể cho cô nghe những câu chuyện về những người chủ cũ của các món đồ, những chuyến đi, những cuộc đời đã trôi qua. An Hạ cảm thấy cô đang sống lại những khoảnh khắc mà cô đã bỏ lỡ.

Họ đến một xưởng gốm nhỏ. An Hạ bị mê hoặc bởi quá trình tạo ra những chiếc bát, những chiếc cốc từ một khối đất sét vô hồn. Cô thử làm, tay cô vụng về, nhưng cô cảm thấy một sự kết nối với đất, với những thứ đơn giản, tự nhiên. Trường Minh chỉ đứng nhìn, không can thiệp, để cô tự mình trải nghiệm.

2. Sự Thú Nhận Bất Ngờ

Khi họ ngồi nghỉ ở một quán nước nhỏ, An Hạ cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Cô không còn cảm thấy áp lực phải nói chuyện, phải tỏ ra thân thiện. Cô chỉ đơn giản là lắng nghe Trường Minh kể những câu chuyện về những chuyến đi mạo hiểm của anh, về những người anh đã gặp.

"Anh đã đi nhiều nơi," An Hạ nói. "Anh không sợ hãi à?"

Trường Minh lắc đầu, ánh mắt anh đầy sự hoài niệm. "Tôi đã từng nghĩ rằng tôi không có gì để sợ hãi. Nhưng sau vụ tai nạn, tôi nhận ra rằng nỗi sợ hãi lớn nhất không phải là chết, mà là mất đi khả năng sống. Tôi đã để nỗi sợ hãi đó giam cầm mình trong một thời gian dài, giống như cô đã làm. Nhưng tôi nhận ra rằng nếu tôi không đối mặt với nó, tôi sẽ không bao giờ có thể sống một cuộc đời trọn vẹn. Đó là lý do tôi ở đây, An Hạ. Không phải chỉ để giúp cô, mà còn để học hỏi từ cô."

An Hạ cảm thấy xúc động. Cô đã nghĩ rằng chỉ có cô mới có nỗi sợ hãi đó. Nhưng Trường Minh cũng vậy. Họ không chỉ là người giám sát và người được giám sát, họ là hai người bạn đồng hành đang cùng nhau vượt qua những nỗi sợ hãi của riêng mình.

An Hạ nhìn vào ly nước của mình, và nói một điều mà cô chưa bao giờ dám nói với bất cứ ai. "Tôi... tôi nghĩ tôi đã bắt đầu có tình cảm với anh."

Không gian im lặng. An Hạ cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô đã nói ra điều đó, một cách bất ngờ, một cách không có kế hoạch. Cô nhìn vào Trường Minh, ánh mắt anh đầy sự ngạc nhiên, và một chút bối rối.

"An Hạ," anh nói, giọng anh trầm xuống. "Cô biết mà, chúng ta có một giao kèo. Tôi... tôi không thể."

"Tôi biết," An Hạ ngắt lời anh, giọng cô vẫn còn run. "Tôi không yêu cầu anh phải đáp lại. Tôi chỉ muốn anh biết."

3. Lằn Ranh Bị Xóa Mờ

Trường Minh không đáp lời. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự thấu hiểu và một chút buồn bã. Anh biết rằng cô đã rất dũng cảm khi nói ra điều đó. Anh cũng biết rằng, lời thú nhận của cô đã khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

Anh lật cuốn sổ của bà Tâm ra, và đặt một dấu tick xanh vào bên cạnh Thử Thách 6.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành," anh nói. "Cô đã tìm thấy một điều cô yêu thích, đó là sự sống động của cuộc sống. Chúng ta về thôi."

Họ đi về mà không nói một lời nào. An Hạ cảm thấy một sự thất vọng nho nhỏ, nhưng cô không hối hận. Cô đã nói ra điều đó, và cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi về đến nhà, Trường Minh chỉ đứng lại ở cửa. "An Hạ," anh nói. "Tôi... tôi sẽ không đến trong vài ngày tới. Tôi cần suy nghĩ một chút. Cô cứ tiếp tục thư giãn đi. Tôi sẽ trở lại khi tôi sẵn sàng."

An Hạ gật đầu. Cô hiểu. Mối quan hệ của họ đã vượt qua ranh giới của một giao kèo chuyên nghiệp, và giờ đây, cả hai đều phải đối mặt với một câu hỏi lớn hơn: liệu tình yêu có thể tồn tại trong một giao kèo?

Khi An Hạ đóng cửa lại, cô nhìn vào những món đồ mà cô đã mua ở khu chợ cũ: một chiếc máy ảnh film đã cũ, một chiếc đồng hồ bỏ túi đã ngừng chạy. Chúng giống như cô và Trường Minh. Đã từng bị bỏ lại, đã từng không thể hoạt động. Nhưng giờ đây, chúng đã được tìm thấy, và chúng đang chờ đợi để được sửa chữa. Giống như hai người, đang chờ đợi để được yêu thương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×