đạo diễn ơi, em lỡ yêu chị rồi!

Chương 9: Khi Ánh Đèn Tắt, Chị Còn Nhớ Em Không?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm đó, Minh Khuê không về nhà.

Cô ngồi lại trong phòng dựng phim, chỉ có một mình, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt lặng lẽ. Những đoạn cut của cảnh sân thượng buổi sáng hiện lên lần lượt. Mỗi lần Diễm Anh nhìn thẳng vào máy quay, Minh Khuê đều như bị níu lại trong ánh nhìn đó.

Cô không tua đi được. Cũng không tắt nổi. Mỗi lời thoại của Diễm Anh như cứa vào những góc mềm yếu nhất mà bấy lâu nay cô cố khóa chặt.

“Chị à, nếu yêu chị là sai, thì em tình nguyện sai đến hết cả đời này…”

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Minh Khuê khóc vì một cảnh quay.


Sáng hôm sau, Diễm Anh nhận được kịch bản mới. Trên tiêu đề là dòng chữ nghiêng tay Minh Khuê viết: Bản sửa riêng – chỉ gửi một mình em.

Cô ngồi trong góc hậu trường, đọc từng trang một cách chậm rãi. Kịch bản mở thêm một tuyến nhân vật hoàn toàn mới – không có trong bản chính thức đoàn phim đang dùng. Trong đó, nhân vật nữ phụ trở thành nhân vật chính. Một người đầy cảm xúc, nổi loạn, và… dám yêu.

Những dòng thoại như được viết từ chính trái tim Minh Khuê:

“Chị từng rất sợ yêu em. Vì em khiến chị quên mất cách phòng vệ.”

“Nhưng khi em bước đi, chị mới hiểu, sống cả đời trong cô đơn không bằng một khoảnh khắc được chạm vào tim thật sự.”

Diễm Anh siết chặt bản kịch, mắt đỏ hoe.

Minh Khuê không nói lời nào, không giải thích, không nhận. Nhưng từng chữ trên kịch bản đã là một lời thú nhận kín đáo, vụng về nhưng chân thành. Cô đạo diễn lạnh lùng ấy, thật ra cũng biết rung động, cũng biết sợ mất.


Đoàn phim tổ chức buổi dã ngoại nhỏ vào cuối tuần, để cảm ơn sự nỗ lực của tất cả mọi người sau hơn một tháng quay liên tục. Xe rời thành phố lúc 6 giờ sáng, điểm đến là một resort ven biển. Cảnh đẹp như tranh, trời xanh và nắng dịu.

Diễm Anh mặc áo sơ mi trắng, quần jeans đơn giản, tóc cột cao gọn gàng. Mỗi bước chân cô đều có người chú ý, nhưng ánh mắt cô chỉ dõi theo một người.

Minh Khuê đến trễ. Vẫn chiếc áo khoác đen quen thuộc, vẫn gương mặt sắc lạnh, nhưng có gì đó mềm hơn ở khóe mắt cô khi nhìn thấy Diễm Anh.

Sau bữa trưa, mọi người chơi trò chơi theo nhóm. Khi chia cặp, Diễm Anh cố tình rút thăm đúng số với Minh Khuê. Mọi người cười ồ, xì xào, nhưng không ai dám trêu quá đà.

Nhiệm vụ của họ là vượt qua ba trạm thử thách để lấy manh mối về một mật mã. Diễm Anh đi sát bên Minh Khuê, còn cô đạo diễn thì… giả vờ bận xem bản đồ.

“Chị biết em cố ý rút thăm đúng số của chị đúng không?” Minh Khuê hỏi, không nhìn.

“Ừ. Tại em còn nhiều câu muốn hỏi chị.”

“Chị tưởng em đã biết câu trả lời rồi.”

“Biết chứ. Nhưng em vẫn thích nghe chị nói.”

Minh Khuê dừng bước, quay lại đối mặt với cô gái đang cười rất thật.

“Em không sợ chị từ chối à?”

“Có. Nhưng em sợ nhất là… mình chưa từng thử cố gắng.”

Gió biển lùa qua vai áo họ, mang theo mùi muối nhè nhẹ. Giây phút đó, cả hai cùng im lặng. Không cần nói gì thêm. Chỉ cần đứng cạnh nhau cũng đủ cảm nhận.


Đêm xuống. Tiệc nướng bãi biển rộn ràng. Tiếng nhạc vang lên từ loa kéo, đèn dây treo lấp lánh giữa hàng dừa. Các diễn viên trẻ chen nhau lên hát, cười vang.

Minh Khuê ngồi cách xa, tay cầm ly vang đỏ, ánh mắt thỉnh thoảng lạc về phía Diễm Anh đang ngồi cùng vài bạn diễn nữ khác. Họ cười nói, khoác tay nhau thân thiết. Nhưng chỉ Diễm Anh là thi thoảng nhìn về phía đạo diễn – ánh nhìn như chờ đợi, như mời gọi.

Cô đứng dậy, đi về phía Minh Khuê. Không hỏi, không xin phép. Cô ngồi xuống bên cạnh.

“Chị có biết mỗi lần ánh đèn sân khấu tắt đi, em lại nhớ đến một câu hỏi không?”

“Câu gì?”

“Khi ánh đèn tắt, chị còn nhớ em không?”

Minh Khuê đặt ly vang xuống, quay sang.

“Lúc ánh đèn sáng, chị phải giấu em khỏi mọi người. Nhưng khi ánh đèn tắt… em là người duy nhất chị không quên.”

“Vậy chị cho em một cơ hội được ở cạnh chị – khi đèn tắt, khi không có ai, khi chỉ có hai đứa mình thôi, được không?”

Lần đầu tiên, Minh Khuê nắm lấy tay cô.

Không trả lời. Không hứa hẹn.

Chỉ là một cái nắm tay thật, thật chặt. Như lời cam kết âm thầm rằng: từ nay, có thể sẽ rất khó, rất nhiều điều phải đối mặt… nhưng ít nhất, họ sẽ không đơn độc nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.