đảo hai người

Chương 1: KHÁCH KHÔNG MỜI VÀ CƠN THỊNH NỘ CỦA TUYẾT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Anh kéo chiếc vali nặng trịch qua lớp tuyết mỏng còn sót lại, hơi thở trắng xóa tan vào không khí lạnh buốt của khu rừng Tùng. Chiếc cabin gỗ nhỏ này là món quà tự thưởng của cô sau ba năm làm việc kiệt sức. Cô cần một nơi tĩnh lặng, tách biệt khỏi sự ồn ào của thành phố để tìm lại cảm hứng kiến trúc đã mất. Nơi đây, được gọi là "Cabin Lạc Lối", đúng như tên gọi, nằm sâu trong vùng núi hẻo lánh.

Vừa mở cánh cửa gỗ sồi cũ kỹ, một mùi hương ẩm mốc nhưng dễ chịu của gỗ khô và lá thông xộc vào mũi. Lâm Anh đặt vali xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ lớn. Bầu trời vốn chỉ âm u nay đã chuyển sang màu chì nặng trĩu. Đài dự báo nói bão tuyết chỉ đến vào cuối tuần, nhưng linh cảm của người miền núi cho cô biết, cơn thịnh nộ của tự nhiên đang đến sớm.

Cô nhanh chóng nhóm lửa, sắp xếp đồ đạc. Cảm giác một mình giữa nơi hoang vắng này vừa cô độc, vừa tự do. Cô bật một bản nhạc jazz nhẹ nhàng, tự rót cho mình một ly rượu vang và ngồi trước lò sưởi, tận hưởng khoảnh khắc bình yên tuyệt đối.

Tiếng nhạc dừng lại. Cả khu rừng chìm vào sự im lặng đáng sợ.

Đó là lúc cô nghe thấy.

Cốc... cốc...

Không phải tiếng gió va vào cửa. Đó là tiếng gõ dứt khoát, chậm rãi.

Lâm Anh sững người. Cô đã kiểm tra bản đồ, khu vực này không có hàng xóm trong bán kính năm cây số. Tim cô đập thình thịch vào lồng ngực. Cô đặt ly rượu xuống, rón rén tiến ra cửa, qua ô cửa sổ nhỏ.

Phía ngoài, cơn tuyết đã bắt đầu rơi dày đặc. Một bóng người cao lớn đứng đó. Áo khoác đen dày, mũ lưỡi trai và chiếc khăn quấn kín gần hết khuôn mặt. Dáng người anh ta cứng cỏi, không giống một người đi lạc.

"Ai đó?" Cô hỏi qua khe cửa hẹp, giọng cố giữ bình tĩnh.

"Làm ơn," giọng nói trầm khàn, mang chút lạnh lùng và gấp gáp. "Tôi bị thương. Cần trú ẩn."

Lâm Anh do dự. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm tỏa ra từ người đàn ông này. Nhưng cô không thể bỏ mặc một người bị thương trong đêm bão tuyết.

Cô mở khóa và kéo cánh cửa hé ra.

Người đàn ông bước vào, mang theo cả luồng gió lạnh buốt và một mùi hương lạ lẫm: mùi gỗ thông, máu và thuốc súng thoang thoảng. Anh ta cởi bỏ chiếc mũ, để lộ mái tóc đen rũ xuống trán và một khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng như điêu khắc. Đôi mắt màu hổ phách sắc bén quét qua căn phòng và dừng lại ở cô, ánh lên sự mệt mỏi và cảnh giác tột độ.

Lâm Anh nuốt nước bọt khi thấy một vệt máu đang rỉ ra từ bắp tay anh ta, thấm vào lớp áo khoác.

"Tôi là Thiên Ân," anh nói, giọng nói không hề có chút thân thiện nào. "Tôi cần ở lại đây cho đến khi bão tan. Tôi sẽ trả tiền. Và quan trọng hơn, cô không được nói cho bất kỳ ai về sự có mặt của tôi."

Lời nói của anh ta không phải lời cầu xin, mà là một mệnh lệnh lạnh lùng.

"Anh... anh bị thương do tai nạn?" Lâm Anh hỏi, cố giữ cánh tay không run.

Thiên Ân không trả lời, anh chỉ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt như đang đánh giá từng phản ứng của cô. "Đó không phải việc của cô. Cô chỉ cần biết, nếu cô hợp tác, cả hai sẽ an toàn."

Sự căng thẳng trong không gian nhỏ bé này gần như có thể cắt đứt được. Lâm Anh là một kiến trúc sư kiêu hãnh, chưa bao giờ bị ai ra lệnh một cách trơ trẽn như vậy. Nhưng sự xuất hiện của anh ta cùng với cơn bão tuyết dữ dội ngoài kia đã thay đổi mọi thứ.

"Được rồi," cô nói, giọng cô trở nên cứng rắn hơn. "Anh có thể ở lại. Nhưng cabin này chỉ có một căn phòng. Và tôi sẽ không giả vờ rằng anh không làm tôi sợ hãi."

Thiên Ân gật đầu. Anh ta tiến thẳng về phía góc phòng, gỡ ba lô xuống. Anh nhìn chiếc giường đơn duy nhất trong căn phòng khách kiêm phòng ngủ.

"Tôi sẽ ngủ ở sàn," anh nói gọn lỏn. "Cô có hộp cứu thương không?"

Lâm Anh chỉ vào chiếc hộp nhỏ trên kệ. Cô đứng nhìn anh, không hề rời mắt, khi anh lột bỏ chiếc áo khoác dày, để lộ một cơ thể rắn chắc, đầy sẹo và vết bầm tím. Cái lạnh từ cửa sổ không còn là thứ duy nhất khiến cô run rẩy nữa.

Lâm Anh nhận ra vấn đề của họ không chỉ là sự cô lập. Vấn đề là họ bị kẹt lại với nhau, trong một không gian quá nhỏ, với một người đàn ông mang theo bí mật và nguy hiểm.

Cô quay lưng lại, đi về phía bếp. "Tôi đi nấu nước nóng. Tối nay chúng ta chỉ có mì gói."

"Cảm ơn."

Đêm đó, Lâm Anh nằm trên chiếc giường duy nhất. Ánh lửa từ lò sưởi hắt bóng cô lên bức tường, đối diện với bóng dáng tĩnh lặng của Thiên Ân, người đang ngồi tựa lưng vào tường, cố gắng băng bó vết thương.

Cô cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của anh, ngay cả khi anh không hề cử động. Hơi thở đều đặn và trầm lắng của anh vang vọng trong sự im lặng.

Bên ngoài, gió rít lên như tiếng gào thét. Những bông tuyết lớn đập mạnh vào cửa sổ như muốn phá tung. Họ bị mắc kẹt. Hoàn toàn.

Lâm Anh nhắm mắt lại, cố gắng đẩy đi hình ảnh cơ bắp cuồn cuộn và cái nhìn lạnh lùng của anh ta ra khỏi tâm trí. Cô biết, trong vài ngày tới, người đàn ông này sẽ không chỉ là một người xa lạ. Sự sống còn của cô phụ thuộc vào anh ta, và ngược lại.

Trong đêm tối, giữa cơn bão tuyết cô lập cả thế giới, sự căng thẳng và khao khát được bảo vệ bắt đầu nảy sinh, âm ỉ như than hồng dưới lớp tro lạnh. Chiếc cabin đã trở thành một chiếc hộp kín chứa đựng hai con người xa lạ, và một mối nguy hiểm đầy hấp dẫn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×