đảo hai người

Chương 2: HAI ĐƯỜNG THẲNG SONG SONG TRONG BỐN BỨC TƯỜNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Anh tỉnh dậy với tiếng củi khô nổ lách tách trong lò sưởi và mùi cà phê rang xay thoang thoảng. Mở mắt ra, cô thấy Thiên Ân đã biến mất khỏi góc tường. Anh đang đứng trước cửa sổ lớn, nhìn ra ngoài. Cơn bão tuyết đêm qua đã biến khu rừng thành một bức tranh trắng xóa, mọi lối đi đều bị chôn vùi.

"Tuyết dày hơn một mét," Thiên Ân nói mà không quay đầu lại. Giọng anh trầm và đều, không có chút bất ngờ hay hoảng loạn nào. "Không thể ra ngoài trong ít nhất ba ngày, có lẽ lâu hơn."

Lâm Anh ngồi dậy, kéo chăn che kín người. Sự hiện diện của anh ta trong không gian cá nhân của cô vẫn còn quá sức chịu đựng.

"Anh đã pha cà phê à?" cô hỏi, cố gắng giữ thái độ trung lập.

"Tìm thấy một gói trong bếp," anh đáp. "Tôi đã kiểm tra đồ tiếp tế. Chúng ta có đủ nước, củi, và thức ăn đóng hộp cho khoảng năm ngày nếu tiết kiệm. Nhưng điện thoại và mọi hình thức liên lạc đều bị cắt."

Thiên Ân quay lại, dựa lưng vào khung cửa sổ. Ánh sáng trắng lạnh từ tuyết hắt vào, làm nổi bật đường nét mạnh mẽ trên khuôn mặt anh.

"Nghe này," anh nói, "chúng ta cần một vài nguyên tắc."

Lâm Anh bước xuống giường, đi về phía bếp. "Nói đi. Tôi cũng đang nghĩ đến điều đó."

Quy tắc một: "Giữ khoảng cách vật lý tối đa có thể trong phạm vi cabin này. Đây là cabin của cô, cô dùng giường, tôi dùng sàn." Quy tắc hai: "Không hỏi về quá khứ của tôi. Cô cũng không cần phải kể về cô. Chúng ta chỉ là những người tạm thời ở chung." Quy tắc ba: "Công việc sinh tồn. Cô lo việc nấu nướng, giữ lửa. Tôi lo việc khai thác thêm củi, bảo vệ cabin và tiết chế đồ ăn." Quy tắc bốn: Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc như lưỡi dao găm xuyên qua cô. "Bất kể điều gì xảy ra, chúng ta không được để cảm xúc cá nhân xen vào. Mối quan hệ này hoàn toàn vì sự sống còn."

Lâm Anh cảm thấy một luồng hơi nóng đột ngột chạy dọc sống lưng, không phải do lò sưởi. Quy tắc bốn của anh ta quá thừa thãi, nhưng nó lại khiến cô ý thức rõ ràng về sức hấp dẫn nguy hiểm mà anh ta mang lại.

"Đồng ý," cô lạnh lùng đáp. "Mọi thứ chỉ mang tính chức năng."

Họ bắt đầu thiết lập "hiệp ước" của mình một cách cứng nhắc. Nhưng cái lạnh, không gian chật hẹp và nhu cầu sinh hoạt chung nhanh chóng phá vỡ những rào cản vô hình đó.

Buổi trưa, Thiên Ân cần vào bếp để mài con dao đã cùn. Lâm Anh đang rửa chén. Căn bếp nhỏ đến mức chỉ đủ cho một người di chuyển thoải mái. Khi Thiên Ân tiến sát, anh ta cao lớn và mạnh mẽ, cô phải lùi sát vào bồn rửa, hơi thở khẽ nín lại.

"Xin lỗi," anh khẽ nói, nhưng giọng điệu vẫn xa cách. Tay anh sượt qua cánh tay cô khi lấy hòn đá mài. Dù chỉ là một thoáng qua, Lâm Anh cảm nhận được sự ấm nóng của da thịt anh, sự cứng cáp dưới lớp vải thô. Cô vội vàng quay mặt đi.

Buổi chiều, Thiên Ân ra ngoài sân sau, nơi có một đống củi khô cần được xẻ nhỏ hơn. Anh làm việc không ngơi nghỉ, cơ bắp dưới lớp áo phông đen căng lên theo mỗi nhát búa. Lâm Anh ngồi bên cửa sổ, lẽ ra phải đọc sách, nhưng đôi mắt cô cứ vô tình hướng về phía bóng lưng mạnh mẽ, đầy sức sống giữa nền tuyết trắng xóa. Cô nhận ra một điều: anh ta làm mọi việc một cách chuyên nghiệp và gọn gàng, tạo ra cảm giác an toàn mà cô chưa từng có.

Đến tối. Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Chỉ có tiếng nhai và tiếng lửa reo.

Sau bữa ăn, Thiên Ân trải chiếc chăn mỏng xuống sàn gỗ cạnh lò sưởi. Lâm Anh lên giường, cố gắng tạo ra khoảng cách tối đa.

Cơn bão tuyết dường như chưa muốn dừng lại. Gió lại rít lên mạnh mẽ hơn, nhiệt độ trong cabin bắt đầu giảm đáng kể khi lửa bắt đầu tàn.

Lâm Anh trằn trọc. Cô lạnh. Chiếc chăn đơn không đủ giữ ấm toàn bộ cơ thể. Cô quay lưng lại, cố nhắm mắt, nhưng cô cảm nhận được Thiên Ân đang quay người về phía cô.

"Cô không ngủ được à?" Giọng anh ta trầm như tiếng than hồng, nhẹ nhàng hơn mọi khi.

"Hơi lạnh," cô thừa nhận.

"Lò sưởi đang yếu dần," anh đáp. "Để tôi dậy thêm củi."

Thiên Ân đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng không gây ra tiếng động. Sau khi thêm củi, hơi ấm bắt đầu lan tỏa trở lại, nhưng sự căng thẳng giữa hai người không hề giảm đi.

Anh trở lại chỗ ngủ của mình. Lâm Anh hít một hơi thật sâu.

"Thiên Ân," cô gọi khẽ, "tôi xin lỗi về hôm qua. Tôi không nên nghi ngờ anh."

Anh im lặng một lúc. "Không sao. Cô có quyền. Giờ thì ngủ đi, Lâm Anh. Chúng ta cần sức lực."

Cô nhắm mắt, cảm nhận sự an toàn kỳ lạ khi có anh ở đó. Anh là một kẻ nguy hiểm, mang trong mình những bí mật. Nhưng trong bốn bức tường chật hẹp, giữa cơn bão tuyết hung dữ, anh ta lại là người bảo vệ duy nhất của cô. Sự mâu thuẫn này tạo ra một sự hấp dẫn cấm kỵ và không thể chối từ, âm thầm lớn dần theo từng nhịp thở của hai người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×