đảo hai người

Chương 10: CƠN SỐT GIỮA ĐÊM LẠNH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc đối đầu căng thẳng và khoảnh khắc bộc lộ yếu đuối ở Chương 9, bầu không khí giữa Lâm Anh và Thiên Ân trở nên nặng nề với sự thấu hiểu và sự cẩn trọng mới. Mặc dù Thiên Ân đã cởi mở hơn một chút, anh vẫn giữ một khoảng cách vô hình, quyết tâm bảo vệ cô khỏi rắc rối của mình.

Đêm đó, nhiệt độ giảm xuống mức thấp kỷ lục. Tuyết rơi ngừng hẳn, nhưng cái lạnh khô ráo sau bão lại càng buốt giá hơn.

Thiên Ân thức dậy giữa đêm vì sự bất thường. Anh cảm thấy Lâm Anh đang run rẩy dữ dội bên cạnh anh.

Anh quay người lại. Trong ánh sáng lờ mờ của than hồng, anh thấy mặt Lâm Anh đỏ bừng, hơi thở cô gấp gáp và nông.

"Lâm Anh?" anh gọi, giọng anh đầy lo lắng.

Cô không trả lời, chỉ rên rỉ khẽ và co mình lại. Anh chạm tay vào trán cô. Nóng như lửa đốt.

"Cô bị sốt," anh nói, giọng anh dứt khoát. Anh nhanh chóng kiểm tra chân tay cô. Tay chân cô lạnh cóng, dấu hiệu của sự hạ nhiệt nghiêm trọng vì cô đã phải ra ngoài lấy nước lạnh vào buổi chiều.

Mọi suy nghĩ về ranh giới, quy tắc và khoảng cách đều bị gạt sang một bên. Đây là tình huống sinh tử.

Thiên Ân bật đèn pin. Anh nhanh chóng thêm củi vào lò sưởi, nhưng ngọn lửa yếu ớt sẽ không thể làm ấm cả căn phòng kịp thời.

"Chịu khó một chút," anh nói với cô, mặc dù cô gần như không ý thức được.

Anh lập tức cởi bỏ chiếc áo khoác dày và chiếc áo len của mình. Sau đó, anh kéo chiếc chăn ra khỏi người Lâm Anh. Cô run rẩy kịch liệt, đôi mắt mở to nhưng vô hồn.

Anh không ngần ngại. Anh nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi mỏng của cô, chỉ để lại đồ lót. Lâm Anh quá yếu để phản ứng.

Thiên Ân ôm cô lại.

Hành động này không hề có dục vọng. Đây là một hành động sinh tồn thuần túy.

Anh kéo cả hai chiếc chăn dày lên bao bọc lấy cơ thể trần của cô. Sau đó, anh nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đưa cô vào lòng.

Sự tiếp xúc da thịt cần thiết:

Cơ thể anh ấm áp, rắn chắc và mạnh mẽ. Anh áp lưng cô vào ngực mình, dùng toàn bộ cơ thể để truyền hơi ấm. Anh quàng cánh tay rắn chắc quanh eo cô, kéo cô sát vào anh. Làn da nóng bỏng của cô chạm vào da thịt ấm áp của anh.

Cảm giác ấm nóng lan truyền từ Thiên Ân sang Lâm Anh một cách chậm rãi nhưng vững chắc. Cô khẽ rên rỉ, và vô thức cuộn tròn vào vòng tay anh, tìm kiếm nguồn nhiệt.

"Cố lên," anh thì thầm vào tai cô, giọng anh chứa đầy sự căng thẳng và dịu dàng. Anh vuốt nhẹ mái tóc rối bời của cô, một cử chỉ hoàn toàn không mang tính quân nhân. "Tôi ở đây. Cô phải giữ ấm. Phải chiến đấu."

Anh nhắm mắt lại, dồn toàn bộ sự tập trung vào việc duy trì nhiệt độ cơ thể cô. Anh có thể cảm nhận được nhịp tim nhanh và nông của cô đập vào ngực mình, cảm nhận được làn da mềm mại của cô đang từ từ hấp thụ hơi ấm từ anh.

Lâm Anh dần ổn định hơn. Cơn run rẩy thưa dần. Cô chôn mặt vào hõm cổ anh, hít sâu mùi hương đặc trưng của anh. Hơi ấm của anh không chỉ xua tan cái lạnh, mà còn xoa dịu nỗi sợ hãi.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy làn da trần của anh, thấy sự mạnh mẽ và trách nhiệm đang bao bọc lấy cô. Trong giây phút nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy sự thân mật này vượt qua mọi giới hạn mà họ đã cố gắng duy trì. Anh đang cứu sống cô bằng chính cơ thể mình.

Cô thì thầm, giọng khàn đặc: "Thiên... Ân..."

"Tôi đây," anh đáp lại ngay lập tức.

"Anh... lạnh không?"

"Tôi rất ấm. Cô chỉ cần ngủ đi, Lâm Anh. Mọi thứ sẽ ổn."

Anh xiết nhẹ vòng tay, như một lời hứa. Đêm đó, trong hơi ấm của cơ thể trần trụi, giữa cơn sốt và sự cô lập, ranh giới cuối cùng giữa họ đã tan chảy. Đó không phải là một hành động khao khát, nhưng nó là sự thể hiện cao nhất của sự tin tưởng và tình cảm sâu sắc nảy sinh từ sự sinh tồn chung.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×