đảo hai người

Chương 9: CĂN PHÒNG BÍ MẬT VÀ BẢN NĂNG BẢO VỆ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Anh thức dậy sớm. Thiên Ân đã ra ngoài từ lâu để kiểm tra khu vực xung quanh và đặt lại bẫy. Cô cảm thấy sự vắng mặt của anh tạo ra một khoảng trống lạnh lẽo không chỉ về nhiệt độ mà còn về cảm xúc. Lời thú nhận ẩn ý của anh đêm qua vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô.

Cô quyết định tận dụng thời gian này để dọn dẹp cabin, hy vọng sự bận rộn sẽ giúp cô đẩy lùi những suy nghĩ không đứng đắn. Cô bắt đầu lau bụi và sắp xếp lại các vật dụng cá nhân của mình.

Khi cô đi đến góc mà Thiên Ân thường ngủ và để đồ, cô vô tình đá vào một tấm ván sàn lỏng lẻo.

Tấm ván bật lên.

Bên dưới là một chiếc hộp kim loại nhỏ, cũ kỹ.

Lâm Anh biết cô không nên tò mò. Quy tắc Hai đã bị phá vỡ, nhưng việc mở hộp là một sự xâm phạm riêng tư hoàn toàn. Tuy nhiên, sự tò mò và khao khát hiểu rõ người đàn ông cô đang ngủ chung giường đã lấn át lý trí. Cô đưa tay ra, tim cô đập như trống bỏi.

Bên trong hộp có một khẩu súng lục nhỏ đã được tháo rời, một số giấy tờ tùy thân giả, và một bức ảnh cũ.

Lâm Anh cầm bức ảnh lên.

Đó là bức ảnh Thiên Ân, nhưng trẻ hơn, mặc quân phục, đứng cạnh một người phụ nữ trẻ xinh đẹp. Họ đang cười rạng rỡ, cánh tay ôm lấy nhau rất thân mật. Bức ảnh đã cũ, nhưng niềm hạnh phúc trong đó là không thể chối cãi.

Lâm Anh cảm thấy một nhát dao đâm vào lồng ngực. Đó không phải là ghen tuông, mà là sự xác nhận về một cuộc sống đầy đủ, phức tạp và có thể là một mối tình sâu đậm mà anh ta đã bỏ lại hoặc bị mất đi. Bức ảnh là bằng chứng rõ ràng nhất về "những rắc rối cũ" của anh ta.

Cô vội vàng đặt mọi thứ trở lại hộp, lấp tấm ván lại đúng vị trí, nhưng bàn tay cô vẫn còn run rẩy.

Ngay lúc đó, cánh cửa cabin mở ra. Thiên Ân bước vào, mang theo không khí lạnh và một vài nhánh cây khô.

Anh ngay lập tức cảm nhận được sự khác lạ. Anh nhìn thẳng vào Lâm Anh. Ánh mắt anh sắc bén và đầy cảnh giác.

"Cô đang làm gì ở đó?" anh hỏi, giọng anh cứng rắn và lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Lâm Anh quay lại, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng khuôn mặt cô đã tố cáo cô. "Không có gì. Tôi chỉ dọn dẹp. Tấm ván sàn ở đó lỏng lẻo."

Thiên Ân bỏ đồ xuống, bước chậm rãi về phía cô. Anh dừng lại ngay trước mặt, khoảng cách ngắn đến mức khiến cô nghẹt thở.

"Cô đã mở nó," anh khẳng định, không phải câu hỏi. Giọng anh đầy sự nguy hiểm. "Cô đã phá vỡ Quy tắc Hai."

"Tôi xin lỗi," cô nói, nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh. "Tôi đã thấy nó. Một bức ảnh. Và những thứ khác."

Khuôn mặt Thiên Ân gần như không biểu lộ cảm xúc, nhưng hàm anh siết chặt. Anh đưa tay ra, nắm chặt cổ tay cô.

"Cô không biết mình đã làm gì đâu, Lâm Anh," anh nói khẽ, nhưng đầy đe dọa. "Đó là những thứ đã đưa tôi đến đây. Những thứ mà người khác sẵn sàng giết tôi để có được. Sự tò mò của cô có thể giết chết cả hai chúng ta."

Cô giật mạnh tay ra, lòng dũng cảm của cô bùng lên. "Tôi không cố ý gây nguy hiểm. Tôi chỉ muốn biết! Anh là một người đàn ông bí ẩn, đột ngột xuất hiện trong cuộc đời tôi, và chúng ta đã..."

Cô dừng lại, không thể nói ra nụ hôn đó.

"Anh muốn tôi tin tưởng anh, nhưng anh giấu tất cả mọi thứ! Tôi cần biết tại sao anh lại ở đây, tại sao anh lại có một khẩu súng tháo rời và một cuộc sống hai mặt. Là vì người phụ nữ trong bức ảnh ư?"

Câu hỏi cuối cùng đó đánh trúng vào anh. Thiên Ân lùi lại một bước, ánh mắt anh chợt lộ ra sự đau đớn và hối tiếc.

"Cô ấy... cô ấy đã mất," anh nói, giọng anh trầm xuống, gần như không thể nghe được. Sự lạnh lùng và cảnh giác biến mất, thay vào đó là một sự yếu đuối trần trụi.

Lâm Anh chết lặng. Sự tức giận của cô tan biến, thay bằng sự đồng cảm sâu sắc. Cô nhận ra rằng, sự lạnh lùng của anh không phải là bản chất, mà là một cơ chế bảo vệ nỗi đau.

"Xin lỗi," cô thầm thì, lần này thật lòng.

Thiên Ân lắc đầu, quay lưng lại với cô, đi về phía hộp kim loại. Anh ngồi xuống, chậm rãi mở nó ra.

"Tôi không muốn cô dính líu," anh nói. "Tôi là một mớ rắc rối. Cô nên ghét tôi, sợ tôi. Chứ không phải tìm kiếm sự thật về tôi."

Anh không cần nói gì thêm. Lâm Anh hiểu rằng, người phụ nữ trong ảnh có thể là lý do anh phải ẩn náu, hoặc là mục tiêu của những người đang tìm kiếm anh. Cô nhìn bóng lưng anh, cứng cỏi nhưng lại cô độc đến đáng thương.

Cô tiến lại gần, không nói một lời, chỉ đặt tay lên vai anh. Lần này, anh không né tránh. Anh để cô chạm vào.

Sự va chạm này không có tính dục, nhưng nó là sự thân mật sâu sắc nhất từ trước đến nay. Nó là sự cam kết không lời rằng cô sẽ không rời bỏ anh, bất kể quá khứ anh có đen tối thế nào. Cô đã chọn tin tưởng, dù cô chưa có toàn bộ sự thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×