đấu trí tình yêu

Chương 1: Cuộc gặp định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngô Tịnh Nhi bước vào phòng họp với đôi tay hơi run, nhưng ánh mắt kiên định. Buổi sáng hôm nay không khác gì mọi ngày: ánh nắng chiếu qua tấm kính cao tầng của tòa nhà, phản chiếu lên sàn bóng loáng và những chiếc bàn kính trong phòng họp rộng rãi. Nhưng không khí trong phòng lại nặng nề, đầy căng thẳng – bởi hôm nay là lần gặp đầu tiên giữa cô và đối thủ sừng sỏ nhất trong ngành, Hạ Trường An.

Ngọc Nhi là CEO trẻ tuổi của Infinity Tech, một công ty đang nổi lên với những dự án sáng tạo đầy tham vọng. Tinh thần trách nhiệm, sự thông minh và bản lĩnh giúp cô từng bước chiếm được lòng tin của các nhà đầu tư. Nhưng đối thủ của cô, Hạ Trường An, là một cái tên mà ai cũng dè chừng: quyết đoán, thông minh và luôn đi trước một bước.

“Chào buổi sáng, Ngô Tịnh Nhi.” Giọng nói trầm, lạnh lùng vang lên từ phía cửa phòng họp. Ngọc Nhi ngẩng lên, và mọi ánh mắt đều hướng về người vừa bước vào. Hạ Trường An đứng đó, cao ráo, mặc vest đen lịch lãm, ánh mắt sắc như dao cắt qua không khí.

Ngọc Nhi cảm nhận được một luồng áp lực vô hình lan ra khắp cơ thể. Nhưng cô vẫn mỉm cười, giọng nói tràn đầy tự tin:

“Chào anh Hạ. Tôi hy vọng hôm nay chúng ta có thể hợp tác hiệu quả.”

Hạ Trường An chỉ nhếch mép, nụ cười không thật, mang theo một vẻ lạnh lùng thường thấy của anh. “Hợp tác? Hay là cạnh tranh đến cùng? Tôi không thích những đối tác thiếu kinh nghiệm, Ngô Tịnh Nhi.”

Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía cuối phòng, khiến mọi người giật mình. Ngọc Nhi khẽ nhíu mày. Anh ta chưa từng gặp cô, vậy mà đã dám đánh giá cô? Nhưng cô biết, trong thế giới doanh nhân, ai mạnh sẽ thắng, và không ai quan tâm đến cảm xúc hay tuổi tác.

Buổi họp bắt đầu với các con số, chiến lược và dự báo thị trường. Mọi người đều căng thẳng, nhưng Hạ Trường An tỏ ra quá tự tin, từng lời nói đều như muốn áp đảo Ngọc Nhi. Cô cảm nhận rõ sự thách thức trong từng câu từ, nhưng cũng thấy một điều thú vị: từ cái lạnh lùng ấy, lại có một sức hút kỳ lạ.

Trong khi Trường An phân tích các rủi ro và cơ hội dự án, Ngọc Nhi lập tức chỉ ra một số điểm sai sót trong phương án của anh. Căn phòng bỗng im lặng, mọi ánh mắt đều dồn về phía họ. Anh ta nâng mày, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên: “Cô tự tin nhỉ… nhưng tôi phải thừa nhận, cô có lý.”

Ngọc Nhi giữ nguyên thái độ điềm tĩnh: “Mỗi quyết định đều ảnh hưởng đến hàng triệu đô la, anh biết rõ điều đó. Và tôi không có lý do gì để bỏ qua chi tiết.”

Hạ Trường An nhíu mày, đôi mắt dường như đang cân nhắc một điều gì đó. Không khí giữa hai người căng như dây đàn. Có lẽ đây là lần đầu tiên, Trường An gặp một đối thủ không chỉ dám thách thức anh về mặt chuyên môn, mà còn khiến anh phải chú ý một cách đặc biệt.

Cuộc tranh luận kéo dài hàng giờ, xen lẫn những tiếng cười nhẹ, lời lẽ sắc bén và đôi lúc là những ánh mắt đầy ẩn ý. Mỗi người đều không muốn thua, nhưng cũng nhận ra, nếu hợp tác, họ sẽ tạo ra một điều mà không ai có thể ngờ tới.

Khi buổi họp kết thúc, Trường An đứng lên, gật đầu một cách lạnh lùng: “Có lẽ chúng ta sẽ phải… làm việc cùng nhau. Nhưng tôi cảnh báo trước: đừng để cảm xúc lấn át lý trí.”

Ngọc Nhi đáp lại bằng nụ cười tinh quái, ánh mắt lóe lên sự thách thức: “Đừng lo, tôi biết cách giữ lý trí… nhưng không chắc anh làm được như vậy.”

Vừa bước ra khỏi phòng, Ngọc Nhi cảm nhận một luồng áp lực mới. Cuộc gặp hôm nay chỉ là khởi đầu. Cô biết rằng trong cuộc chiến này, không chỉ tài năng mà còn cả tâm lý mới quyết định thắng thua. Và điều gì sẽ xảy ra khi cô phải làm việc cùng người vừa là đối thủ vừa là người khiến trái tim cô loạn nhịp?

Bên ngoài tòa nhà, ánh nắng buổi chiều chiếu xiên qua các tòa nhà cao tầng. Gió thổi qua mái tóc Ngọc Nhi, khiến cô khẽ mỉm cười. Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu, và cô sẵn sàng để chứng minh bản thân, bất chấp mọi rào cản.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×