Sáng hôm sau, Ngô Tịnh Nhi bước vào phòng họp của Infinity Tech với tâm trạng vừa phấn khởi vừa căng thẳng. Sau buổi gặp gỡ với Hạ Trường An hôm qua, cô cảm nhận rõ rằng dự án liên doanh lần này không chỉ là bài toán kinh doanh thông thường, mà còn là cuộc đấu trí không khoan nhượng giữa hai CEO trẻ tuổi.
Khi cô vừa ngồi xuống, Trường An xuất hiện đúng giờ, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu từng người trong phòng. Không khí im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng giấy xào xào.
“Chúng ta tiếp tục từ phần chiến lược tiếp thị,” Trường An nói, giọng trầm nhưng dứt khoát, không cho bất cứ ai cắt ngang.
Ngọc Nhi nhíu mày, chuẩn bị tinh thần. Cô biết mình không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. “Tôi đề xuất chúng ta tập trung vào thị trường trẻ và năng động trước, vì đây là phân khúc có tiềm năng lớn nhất,” cô nói, giọng điệu chắc chắn.
Trường An hơi nhướng mày, ánh mắt lóe lên một tia thách thức. “Thị trường trẻ, tất nhiên, hấp dẫn, nhưng rủi ro cũng cao. Nếu thất bại, công ty sẽ chịu tổn thất lớn. Tôi đề xuất phân bổ nguồn lực cân bằng hơn, bao gồm cả thị trường truyền thống.”
Ngọc Nhi cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh. Không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác đối đầu với một người ngang tài ngang sức luôn kích thích tinh thần cô. “Tôi không phủ nhận rủi ro, nhưng nếu không mạo hiểm, làm sao chúng ta tạo ra khác biệt?” Cô dừng lại, ánh mắt trực diện Trường An, đầy quyết đoán.
Hạ Trường An cười nhẹ, nụ cười chỉ vừa đủ để thấy sự thách thức trong đó. “Cô quả thực táo bạo. Nhưng tôi muốn nhắc lại một điều: mạo hiểm không có nghĩa là liều lĩnh. Chiến lược cần được tính toán cẩn thận, và mọi hành động đều phải dựa trên dữ liệu thực tế, không phải chỉ là cảm tính hay… sự liều lĩnh.”
Một khoảng im lặng kéo dài. Tịnh Nhi khẽ nhíu mày, nhận ra rằng anh không chỉ muốn thử thách kiến thức và kỹ năng của cô, mà còn đánh giá khả năng giữ bình tĩnh dưới áp lực. Cô cảm thấy một luồng kích thích lạ lùng chạy qua người: đây chính là kiểu “đấu trí” mà cô yêu thích, nơi mà mỗi câu nói, mỗi quyết định đều có thể tạo ra bước ngoặt.
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị đưa ra lý luận tiếp theo, một người phụ tá bước vào với biểu cảm bối rối: “Xin lỗi, Ngô CEO, Hạ CEO, tôi vừa nhận được email từ đối tác. Họ muốn điều chỉnh điều khoản dự án khẩn cấp…”
Trường An nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, nhíu mày. “Email này… có vẻ như là… đúng lúc họ biết chúng ta đang có những khác biệt trong chiến lược.”
Ngọc Nhi lặng người một giây, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô hiểu rằng đây chính là cơ hội để chứng minh năng lực: vừa xử lý tình huống khẩn cấp, vừa duy trì lập luận chiến lược. Cô mở laptop, nhanh chóng phân tích dữ liệu, trình bày các phương án đối phó khả thi, giọng điệu vừa chắc chắn vừa linh hoạt: “Chúng ta có thể điều chỉnh nguồn lực tạm thời, đồng thời mở kênh giao tiếp trực tiếp với đối tác để đảm bảo họ yên tâm. Nếu đồng ý, tôi sẽ trực tiếp liên hệ.”
Trường An nhìn cô, ánh mắt dường như có chút ngạc nhiên. “Cô xử lý tình huống rất nhanh… Tôi phải thừa nhận điều đó.”
Ngọc Nhi chỉ mỉm cười nhẹ, không đáp lời. Cô biết, trong môi trường này, lời nói ít khi quan trọng bằng hành động, và hành động của cô vừa thể hiện năng lực, vừa tạo ấn tượng với đối thủ.
Cuộc họp tiếp tục, nhưng không còn căng thẳng như lúc đầu. Thay vào đó là một cuộc đấu trí tinh tế, nơi hai con người, cùng tài năng nhưng khác phong cách, vừa cạnh tranh vừa học hỏi lẫn nhau. Mỗi lần Trường An đưa ra một lý luận sắc bén, Ngọc Nhi đều tìm cách đáp trả, đôi khi lùi một bước để quan sát, đôi khi chủ động tấn công bằng phân tích dữ liệu chi tiết.
Khi kết thúc cuộc họp, Trường An đứng dậy, đi thẳng ra cửa, không quên nhìn lại Ngọc Nhi: “Hôm nay, cô đã khiến tôi phải cân nhắc lại. Cần giữ mắt trên từng chi tiết nhỏ, Ngô Tịnh Nhi. Cuộc chơi này… mới chỉ bắt đầu.”
Ngọc Nhi mỉm cười, cảm nhận một luồng cảm xúc vừa hồi hộp vừa phấn khích chạy qua tim. Cuộc chiến đấu trí này không chỉ là công việc, mà còn là thử thách đối với trái tim cô, vì cô nhận ra rằng, đối thủ này không chỉ nguy hiểm trên bàn làm việc mà còn khiến cô không thể rời mắt…
Bước ra ngoài tòa nhà, Ngọc Nhi hít một hơi sâu, ánh nắng chiếu xiên qua mái tóc. Cô biết rằng dự án liên doanh này sẽ là cuộc đua cam go nhất trong sự nghiệp, và đồng thời, sẽ là thử thách để cô đối diện với cảm xúc bản thân – cảm xúc mà cô chưa từng thừa nhận với chính mình.
Ánh mắt cô dừng lại ở phía tòa nhà đối diện, nơi Hạ Trường An đang bước vào thang máy. Một cảm giác vừa kích thích vừa e dè len lỏi: đối thủ này, có lẽ sẽ không chỉ cạnh tranh mà còn… chiếm một vị trí trong trái tim cô.