Ngày hôm sau, văn phòng Infinity Tech nhộn nhịp hơn thường lệ. Dự án liên doanh đang bước vào giai đoạn then chốt, và mọi người đều căng thẳng để đảm bảo tiến độ. Ngô Tịnh Nhi bước vào phòng họp, nhìn thấy Hạ Trường An đã có mặt từ trước, đang kiểm tra báo cáo với ánh mắt tập trung.
Khi nhìn thấy cô, anh gật nhẹ. “Chúng ta cần bắt đầu ngay. Một số dữ liệu mới từ thị trường thử nghiệm vừa được cập nhật.” Giọng điệu điềm tĩnh nhưng mang theo cảm giác nghiêm trọng.
Ngọc Nhi mỉm cười, bước đến bàn làm việc: “Đã rõ. Tôi cũng vừa nhận được phản hồi từ một số đối tác, họ muốn xác nhận các điều chỉnh mà chúng ta đã đề xuất hôm qua.”
Buổi họp bắt đầu với phần phân tích dữ liệu chi tiết. Ngọc Nhi trình bày các thay đổi trong chiến lược, đồng thời giải thích lý do lựa chọn hướng đi mới. Trường An theo dõi sát sao, thỉnh thoảng đặt câu hỏi sắc bén, đôi khi gợi mở một phương án thay thế.
“Cô đã xem xét hết các rủi ro chưa?” Trường An hỏi, ánh mắt dừng lại trên cô.
Ngọc Nhi gật đầu, giọng điệu chắc chắn: “Vâng. Tôi đã lập bảng đánh giá rủi ro chi tiết, đồng thời đề xuất các phương án dự phòng. Nếu anh muốn, tôi có thể giải thích từng bước.”
Anh nhíu mày, ánh mắt thận trọng nhưng không còn sắc lạnh như trước. “Được, hãy trình bày.”
Cô nhanh chóng phân tích từng điểm, chỉ ra những thay đổi và lý do cần thiết, đồng thời chứng minh cách xử lý rủi ro. Trường An nghe, thi thoảng gật đầu, đôi khi mỉm cười nhẹ khi thấy Ngọc Nhi phản ứng linh hoạt với các tình huống giả định mà anh đưa ra.
Khoảng cách giữa họ dường như dần thu hẹp. Sự nghiêm khắc, cảnh giác trước đó thay bằng cảm giác tin tưởng lẫn nhau, dù chưa phải hoàn toàn. Ngọc Nhi nhận ra rằng, đối thủ này không chỉ là người để cạnh tranh mà còn là đồng đội tuyệt vời trong những tình huống căng thẳng.
Sau buổi họp, Trường An đứng lại, trao cho cô ánh mắt đầy ý tứ: “Cô làm tốt. Tôi không còn phải lo lắng quá nhiều về dự án nữa.”
Ngọc Nhi mỉm cười, cảm giác vừa thỏa mãn vừa ấm áp lan tỏa: “Vậy thì chúng ta có thể tiếp tục tiến lên, không để rủi ro ảnh hưởng.”
Buổi chiều, khi các nhân viên dần rời văn phòng, Ngọc Nhi đứng trước cửa sổ, nhìn tòa nhà đối diện nơi Trường An vừa đi qua. Một cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa lạ kỳ len lỏi: áp lực công việc đã biến thành sự tin tưởng, và đồng thời trái tim cô bắt đầu rung động trước người đồng hành đầy thách thức này.
Cô tự nhủ: “Khoảng cách giữa chúng ta đang thu hẹp, không chỉ trong công việc mà còn… trong cảm xúc. Và tôi biết, những thử thách phía trước sẽ khiến cả hai phải đối diện với nhiều điều hơn nữa.”
Ánh nắng chiều chiếu xiên qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt cô, tạo nên khoảnh khắc vừa bình thường vừa kỳ diệu. Ngọc Nhi mỉm cười, nhâm nhi ly cà phê, sẵn sàng đối mặt với những thử thách tiếp theo, cả về công việc lẫn trái tim mình.