Buổi sáng hôm đó, Ngô Tịnh Nhi vừa bước vào văn phòng thì nhận được thông báo khẩn: một đối tác quan trọng gặp vấn đề với kế hoạch triển khai thị trường thử nghiệm. Sự cố này nếu không xử lý kịp thời có thể ảnh hưởng đến toàn bộ tiến trình dự án.
Cô nhăn mày, ngay lập tức chuẩn bị báo cáo chi tiết và phương án xử lý. Chưa kịp gửi, điện thoại vang lên, hiện tên Hạ Trường An. Ngọc Nhi nhấn nút nghe, giọng điệu điềm tĩnh nhưng căng thẳng:
“Cô đã nhận được thông tin chưa? Chúng ta cần xử lý ngay trước khi đối tác mất kiên nhẫn.”
“Vâng, tôi đã chuẩn bị phương án. Nhưng tôi cần thêm dữ liệu từ bộ phận thử nghiệm để hoàn chỉnh.” Cô hít một hơi sâu, cảm giác vừa hồi hộp vừa kích thích.
Chưa đầy 15 phút sau, Trường An xuất hiện tại văn phòng, bước đi nhanh nhưng vẫn giữ phong thái điềm tĩnh. “Tôi sẽ trực tiếp tham gia xử lý tình huống này. Chúng ta cần phối hợp ngay, không được để xảy ra sai sót.”
Ngọc Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt cô lóe lên niềm vui. Đây là lần đầu tiên họ phải hợp tác trực tiếp trong tình huống khẩn cấp, và áp lực lẫn sự căng thẳng khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
Cả hai nhanh chóng vào cuộc. Ngọc Nhi điều phối nhóm nhân viên, kiểm tra dữ liệu, liên lạc với đối tác và phân công nhiệm vụ cụ thể. Trường An đứng cạnh, chỉ ra những điểm cần điều chỉnh, đề xuất các kịch bản ứng phó, đồng thời trực tiếp gọi điện cho một số bộ phận liên quan.
Khoảnh khắc cả hai cùng thao tác trên cùng một báo cáo, ánh mắt chạm nhau vài lần, khiến Ngọc Nhi không khỏi cảm thấy một luồng điện lạ len lỏi. Sự căng thẳng trong công việc kết hợp với sự gần gũi bất ngờ tạo ra một cảm giác vừa hồi hộp vừa kích thích.
“Cô xử lý tình huống này rất nhanh,” Trường An nhận xét, giọng điệu bình tĩnh nhưng ánh mắt khó đoán. “Nếu không có cô, chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn.”
Ngọc Nhi mỉm cười, không giấu được niềm tự hào: “Chúng ta là một đội, phải không?” Ánh mắt cô dường như vừa thách thức vừa đầy ẩn ý.
Trong vòng một giờ, sự cố được giải quyết ổn thỏa. Đối tác nhận được báo cáo điều chỉnh kịp thời, mọi rủi ro được giảm thiểu. Cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự căng thẳng chưa hề tan biến hoàn toàn – thay vào đó, nó biến thành một khoảnh khắc gần gũi khó quên.
Trường An đứng bên cửa, nhìn cô một lúc lâu. “Hợp tác lần này… hiệu quả hơn tôi tưởng,” anh nói, giọng điệu hơi mềm đi một chút.
Ngọc Nhi mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự tinh quái: “Vậy có nghĩa là… anh sẽ không còn nghi ngờ năng lực của tôi nữa?”
Anh nhếch môi, ánh mắt thoáng một tia khó đoán: “Tôi không dễ dàng thay đổi quan điểm. Nhưng lần này, cô làm tôi phải ấn tượng.”
Cô hít một hơi sâu, cảm giác vừa hứng khởi vừa lạ kỳ len lỏi trong tim. Đối thủ này, người khiến cô căng thẳng, vừa là đồng đội vừa tạo ra cảm giác rung động khó hiểu, khiến cô không thể rời mắt.
Khi ánh nắng buổi chiều chiếu xiên qua cửa sổ văn phòng, Ngọc Nhi đứng lại một mình, nhâm nhi ly cà phê, suy nghĩ về khoảnh khắc vừa trải qua. Cô tự nhủ: “Cuộc hợp tác này sẽ còn nhiều bất ngờ. Và tôi biết, không chỉ công việc mà cả cảm xúc của mình cũng sẽ bị thử thách.”