Bóng đêm ở vùng núi phía Bắc Làng Thượng Lãng dày đặc và sâu thẳm. Đêm nay là đêm không trăng, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của nghi thức, nhưng cũng là một cơn ác mộng đối với người đi rừng. Ánh đèn pin của Thanh chỉ đủ sức rọi một vòng tròn nhỏ hẹp ngay dưới chân. Xung quanh anh, sự tĩnh lặng quá mức của thiên nhiên bị thay thế bằng một sự im lặng nặng nề khác — sự im lặng của Kẻ Quan Sát đang rình rập.
Thanh đeo chiếc ba lô, bên trong là Bản Thảo Rạn Nứt quý giá và một chai nước đã cạn. Chiếc Hộp Nhạc Gỗ mun được anh kẹp chặt trong túi áo khoác bên trong, gần tim. Anh cần giữ nó gần để kiểm soát, nhưng đồng thời, nó là bộ thu phát sự sợ hãi của anh.
Anh bắt đầu leo lên sườn núi đá vôi dốc đứng. Ngay từ những bước chân đầu tiên, Kẻ Quan Sát đã bắt đầu cuộc tấn công tâm lý.
“Ngươi không nên ở đây. Ngươi không đủ mạnh.”
Tiếng thì thầm xuất hiện như tiếng gió lùa qua vách đá, nhưng nó lại nói bằng giọng nói của chính Thanh, phiên bản tự ti và yếu đuối nhất của anh.
Thanh cố gắng phớt lờ. "Mày là ký sinh trùng," anh lẩm bẩm, giọng anh run lên vì lạnh và sự căng thẳng. "Mày chỉ là một cái bóng."
“Cái bóng? Ngươi đã thấy cái chết của ông Minh rồi. Ông ta chỉ là khởi đầu. Ngươi nghĩ Bích sẽ ổn chứ? Ta đã thấy sự sợ hãi của cô ta. Ta có thể làm cô ta nghĩ rằng không khí là lưỡi dao và khiến cô ta tự cứa vào chính mình.”
Sự đe dọa trực tiếp này làm Thanh choáng váng. Anh trượt chân trên một phiến đá rêu phong. Nắm chặt tay vào vách đá, Thanh nhắm mắt lại, cố gắng đẩy lùi hình ảnh Bích đang đau đớn.
“Không. Mày đang lừa dối. Mày không thể làm gì cô ấy nếu ta không sợ hãi!” Thanh hét lên, giọng anh lạc đi.
Ngay sau khi Thanh dập tắt suy nghĩ đó, Kẻ Quan Sát chuyển chiến thuật.
Ảo ảnh bắt đầu.
Thanh đang leo lên, bỗng dưới ánh đèn pin, anh thấy mình không còn đứng trên đất nữa. Anh đang đứng trên một tấm ván gỗ mục nát, bên dưới là một hố sâu không đáy, tối đen như mực.
Sự thay đổi đột ngột này khiến cơ thể anh phản ứng theo bản năng. Trái tim anh đập dồn dập, cơ thể đổ mồ hôi lạnh. Anh nghe thấy tiếng gỗ kẽo kẹt dưới chân, và một giọng nói gào thét từ dưới vực: “Rơi đi! Ngươi đã làm tổn thương những người ngươi yêu. Ngươi xứng đáng phải chịu sự trừng phạt này!”
Thanh biết đó là ảo ảnh. Anh đã đọc trong Bản Thảo: Thực thể Hạn Mức sử dụng tiềm thức để biến nỗi sợ thành hiện thực thị giác.
Anh cố gắng kiểm soát hơi thở, nhìn thẳng vào “hố sâu”. Anh tự nhủ: "Đây là một ngọn núi. Chân ta đang đặt trên đất đá."
Anh dùng hết ý chí, dẫm mạnh chân xuống "tấm ván". Thay vì ván vỡ, ảo ảnh rạn nứt. Tiếng thét im bặt. Thanh lại thấy mình đang đứng trên sườn núi lởm chởm.
Anh đã thắng một trận chiến nhỏ. Nhưng cuộc chiến đã khiến anh mất ít nhất nửa giờ đồng hồ quý giá.
Càng lên cao, cuộc tấn công của Kẻ Quan Sát càng trở nên cá nhân hóa và tinh vi hơn.
Thanh đi ngang qua một khe đá hẹp. Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng khóc nhỏ như tiếng trẻ con. Anh dừng lại. Tiếng khóc nghe rất giống tiếng của em gái anh khi cô bé còn nhỏ, một nỗi ám ảnh từ quá khứ mà Thanh luôn cố gắng quên đi.
Thanh đã hứa với em gái mình rằng anh sẽ mua lại căn nhà cũ của gia đình đã bị bán đi do khó khăn tài chính. Đó là một lời hứa mà anh đã không thực hiện được. Đây là tội lỗi lớn nhất mà Kẻ Quan Sát có thể khai thác.
“Ngươi là kẻ thất hứa. Ngươi đã để gia đình thất vọng. Mọi người đều biết ngươi chỉ quan tâm đến những thứ đồ cổ vô dụng của ngươi.”
Giọng nói không chỉ là lời thì thầm nữa. Nó là một tiếng vọng của chính sự hối hận bên trong Thanh.
Ngay sau đó, anh thấy một bóng đen nhảy bổ từ trên cao xuống. Thanh giật mình, theo phản xạ, anh lùi lại và tuột tay khỏi Hộp Nhạc Gỗ mun.
Chiếc hộp rơi.
Nó rơi xuống những tảng đá gồ ghề. Chiếc hộp kim loại bên ngoài vỡ tan. Lớp vải bạt bị rách. Và chiếc Hộp Nhạc Gỗ mun lộ ra, va chạm mạnh vào một tảng đá nhọn.
Cạch!
Cú va chạm mạnh đã vô tình kích hoạt cơ chế khóa của chiếc hộp.
Âm thanh cất lên.
Lần này không phải là tiếng ngân trầm đục. Đó là một tần số cao và xoắn ốc đến mức đau điếc tai, như tiếng khóc của một thực tại bị xé toạc.
Thanh nhắm chặt mắt, dùng tay bịt tai. Máu mũi anh bắt đầu chảy ra. Sức mạnh này lớn hơn bất cứ thứ gì anh từng trải nghiệm.
Và rồi, anh nhìn thấy.
Từ viên đá xanh đen trong chiếc hộp đang mở, một luồng ánh sáng đen kịt đột ngột bốc lên. Ánh sáng đó không phát ra năng lượng, mà là hấp thụ ánh sáng xung quanh, tạo ra một cột bóng tối vút thẳng lên bầu trời.
Cột bóng tối này không tan biến. Nó ổn định, dường như xuyên thủng màn đêm vô trăng, tạo ra một vết nứt rực rỡ trên bầu trời.
Thanh cảm thấy một lực hút tinh thần kinh khủng kéo anh về phía chiếc hộp. Đây không chỉ là một sự kiện tâm linh; đây là một sự giải phóng năng lượng lớn.
Kẻ Quan Sát không còn bị phong ấn hoàn toàn nữa. Cánh Cửa Mở Hé.
“Cảm ơn, Người Gác Cổng. Giờ đây, ta có thể nhìn xa hơn.”
Tiếng thì thầm giờ đây mang một sự uy nghi và một quyền năng khủng khiếp. Thực thể Hạn Mức đã lấy được quyền năng tầm nhìn rộng hơn, và có thể bắt đầu can thiệp vào thế giới vật chất mạnh mẽ hơn.
Thanh bò về phía chiếc hộp, đau đớn vì tiếng ngân và sự can thiệp tinh thần. Anh dùng hết sức lực cuối cùng để đóng sập nắp hộp lại.
Âm thanh chấm dứt. Cột bóng tối trên bầu trời co lại thành một đốm sáng và biến mất.
Cảm giác đau đớn dịu đi, nhưng Thanh biết anh đã phải trả một cái giá quá đắt. Việc anh đánh rơi chiếc hộp đã khiến Kẻ Quan Sát được giải phóng một phần đáng kể.
Anh nằm vật ra trên đá, hơi thở hỗn loạn. Ánh sáng đèn pin yếu ớt soi rõ viên đá xanh đen trong chiếc hộp. Nó dường như sáng lên một chút, một ánh sáng lạnh lẽo, ma quái.
Sau vài phút lấy lại tinh thần, Thanh buộc chiếc hộp vào thắt lưng, đảm bảo nó sẽ không rơi nữa. Anh cảm thấy kiệt sức, nhưng cái chết của ông Minh và sự cố vừa rồi đã làm bừng tỉnh một ý chí sinh tồn lạnh lùng trong anh. Anh không thể gục ngã, nếu không, thế giới sẽ phải chịu đựng sự trừng phạt của Kẻ Quan Sát.
Thanh tiếp tục leo núi. Giờ đây, mọi ảo ảnh và tiếng thì thầm đều bị lấn át bởi một mục tiêu duy nhất: Ngân Thảo Đêm.
Khoảng 3 giờ sáng, Thanh đến được đỉnh núi. Không khí loãng và lạnh thấu xương. Anh bắt đầu tìm kiếm theo mô tả trong Bản Thảo: “Thảo mộc mọc trên đá, chỉ nở vào đêm không trăng, lá có ánh bạc lấp lánh như sương muối.”
Sau gần một giờ tìm kiếm tuyệt vọng, khi anh gần như chấp nhận thất bại, ánh đèn pin của anh quét qua một khe đá hẹp.
Và anh nhìn thấy nó.
Ngân Thảo Đêm (Night Silver Grass).
Nó không phải là một loài cỏ thông thường. Nó là một bụi cây thấp, lá màu xanh đậm, nhưng mỗi chiếc lá lại được phủ bởi một lớp lông tơ mịn màng, bắt ánh sáng đèn pin và tỏa ra ánh bạc lấp lánh ma mị. Khi Thanh chạm vào, cảm giác lạnh lẽo như băng.
Đây là chìa khóa để điều chế Huyết thanh Sáng suốt.
Thanh cẩn thận dùng con dao nhỏ cắt hết những chiếc lá và rễ nhỏ nhất, đặt chúng vào một chiếc hộp thiếc kín.
Trong khoảnh khắc thu hoạch đó, Kẻ Quan Sát im lặng hoàn toàn. Nó dường như công nhận sự dũng cảm và quyết tâm của anh.
Nhưng ngay khi anh chuẩn bị xuống núi, anh cảm thấy một sự thay đổi khủng khiếp trong chính chiếc hộp nhạc.
Chiếc hộp ở thắt lưng anh bắt đầu nóng lên một cách bất thường, rồi đột ngột chuyển sang lạnh buốt.
Thanh cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ chạy từ chiếc hộp lên đầu anh. Anh không thấy ảo ảnh hay nghe tiếng thì thầm, nhưng anh cảm thấy một sự kết nối không thể chối bỏ với Kẻ Quan Sát.
Và từ kết nối đó, một hình ảnh kinh hoàng hiện ra trong tâm trí anh:
Anh thấy nhiều cánh cửa khác đang được mở ra trên khắp thế giới. Không chỉ là chiếc hộp nhạc của anh. Hàng chục, thậm chí hàng trăm vật phẩm tương tự, bị phong ấn trong những nền văn minh khác nhau, đang bị kích hoạt do sự giải phóng năng lượng mà anh vừa gây ra.
Kẻ Quan Sát không phải là duy nhất. Nó là một phần của một mạng lưới những thực thể tương tự. Và việc anh vô tình mở hé cánh cửa đã khiến chúng nhìn thấy thế giới này.
Thanh hiểu ra ý nghĩa của Ký hiệu Rạn Nứt. Nó không chỉ là vết nứt trong tâm hồn anh; nó là vết nứt trong thực tại.
Anh đã giải phóng một thảm họa tâm linh toàn cầu.
Với Ngân Thảo Đêm trong tay và một nỗi kinh hoàng mới trong tâm trí, Thanh bắt đầu hành trình xuống núi. Anh không chỉ chiến đấu cho sự sống của mình nữa, mà là chiến đấu để phong ấn lại cánh cửa mà anh đã vô tình mở ra.