dấu vết của kẻ phá vỡ

Chương 1: Sự Biến Mất Của Lõi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Năm 2142, không gian và thời gian đã trở thành những vật liệu thô được con người thuần hóa. Thế giới không còn bị giới hạn bởi tốc độ ánh sáng hay khoảng cách thiên hà. Chính điều này là nhờ vào Cơ Quan Du Hành Lượng Tử Toàn Cầu (GQA) và công nghệ chủ chốt của họ: Du hành Lượng tử Tức thời. Đây không chỉ là một công cụ vận chuyển; nó là huyết mạch của nền kinh tế liên sao và là bằng chứng về sự ưu việt của khoa học nhân loại.

Kira là một kỹ sư bảo trì trẻ tuổi, một trong số ít người được giao phó nhiệm vụ chăm sóc cho trái tim của hệ thống: Lõi Năng Lượng Omega. Lõi Omega nằm sâu dưới lòng đất tại thủ đô New London, là một khối tinh thể tổng hợp khổng lồ, quay với tốc độ gần như vô cực để duy trì sự ổn định giữa các chiều không-thời gian. Công việc của Kira là kiểm tra sóng hài lượng tử và đảm bảo không có dù chỉ một sai số nhỏ nào trong quá trình đồng bộ hóa.

"Độ ổn định: 99.9999%," Kira lẩm bẩm, gõ nhẹ vào bảng điều khiển cảm ứng. Cô đeo chiếc kính cường lực bảo vệ, đôi mắt cô phản chiếu ánh sáng trắng bạc lạnh lẽo từ các ống dẫn năng lượng plasma. Cô luôn cảm thấy một sự hài lòng sâu sắc khi ở gần Lõi Omega; nó đại diện cho trật tự, cho sự kiểm soát tuyệt đối của con người đối với vũ trụ. Các nhà vật lý đều thống nhất: Du hành lượng tử là hoàn hảo, nó không để lại dấu vết nào ngoài điểm đi và điểm đến.

Tuy nhiên, vào lúc 03:00 giờ chuẩn GQA, sự hoàn hảo đó đã bị xé toạc.

Đèn cảnh báo trên bảng điều khiển của Kira đột ngột chuyển từ màu xanh lục sang màu đỏ máu. Một tiếng chuông báo động chói tai vang lên, xé tan sự tĩnh lặng của khu vực Lõi. Kira lao đến bảng điều khiển chính, adrenaline dâng trào.

"Báo cáo! Có sự cố gì?" cô hét lên vào micrô liên lạc.

Không có ai trả lời. Tất cả các chỉ số trên màn hình đều trở nên vô nghĩa. Nhiệt độ tăng vọt, nhưng áp suất lại giảm xuống dưới mức có thể. Các thuật toán đồng bộ hóa lượng tử bắt đầu nhảy múa một cách điên loạn, không theo bất kỳ quy luật vật lý nào mà Kira từng được học.

Cô nhìn chằm chằm vào Lõi Omega ở trung tâm. Khối tinh thể khổng lồ đó bắt đầu rung chuyển dữ dội, không phải là rung động cơ học, mà là một sự chấn động trong chính cấu trúc không-thời gian. Không khí xung quanh Lõi bắt đầu bị bóp méo, tạo ra ảo ảnh quang học như thể không gian đang bị nén lại.

Và rồi, nó xảy ra.

Từ trung tâm Lõi, nơi luồng năng lượng mạnh nhất hội tụ, một tia sáng xanh lam lóe lên. Ánh sáng này không giống bất kỳ plasma hay năng lượng lượng tử nào. Nó là một màu xanh lam lạnh lẽo, gần như là băng giá, và nó biến mất ngay lập tức, không để lại một vệt sáng hay sức nóng nào.

Ngay sau tia sáng đó, một tiếng rít chói tai vang lên, không phải tiếng rít của kim loại bị vặn xoắn, mà là âm thanh của một thực tại bị xé rách.

Rồi, Lõi Omega biến mất.

Không có vụ nổ, không có mảnh vỡ. Khối tinh thể khổng lồ, trái tim của GQA và của toàn bộ nền văn minh thiên hà, tan biến vào không khí mỏng, như thể nó chưa từng tồn tại.

Kira đứng sững sờ, cố gắng xử lý những gì mắt mình vừa chứng kiến. Nơi Lõi Omega từng ngự trị, giờ chỉ còn lại một khoảng trống, và trên nền thép chịu lực, là một vệt mờ màu xanh lam lạnh lẽo. Nó giống như một vết cháy nhưng không có nhiệt, một dấu ấn được khắc lên chính không-thời gian.

Ngay sau đó, giọng nói của Tổng Giám đốc GQA vang lên qua loa phóng thanh khẩn cấp:

"Mã KHẨN CẤP ĐEN. Lõi Omega bị mất. Tất cả các trạm Du Hành Lượng Tử trên Trái Đất và các thuộc địa đều bị ngắt kết nối. Mọi du hành trong tương lai đều không thể thực hiện. Lực lượng đặc nhiệm an ninh, tiến vào niêm phong khu vực Lõi ngay lập tức!"

Kira gục xuống sàn thép lạnh. Mọi lý thuyết khoa học mà cô từng tin tưởng đã sụp đổ trong một khoảnh khắc.

Cô nhìn vào vệt mờ xanh lam trên nền thép. Cô rút thiết bị ghi lại dữ liệu cá nhân (datapad) và chụp lại một loạt hình ảnh và dữ liệu quang phổ. Cô biết, bằng một bản năng không thể giải thích, rằng dấu vết này là chìa khóa. Nó không chỉ là dư chấn. Nó là bằng chứng cho một sự thật mà các nhà vật lý vĩ đại đã cố gắng che giấu suốt nhiều thập kỷ.

Cô không biết rằng, trong khoảnh khắc đó, Kira đã từ một kỹ sư bảo trì trở thành nhân chứng duy nhất của một cuộc can thiệp vào dòng thời gian.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×