dấu vết của kẻ phản bội

Chương 1: Hôn Ước Giữa Mùa Đông Lạnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió mùa đông rít lên qua những ô cửa sổ lớn của biệt thự họ Hoàng, mang theo hơi lạnh buốt giá và mùi hương thoang thoảng của hoa ly trắng – loại hoa mà An Chi ghét nhất. Ly trắng là biểu tượng cho sự tinh khôi, hoàn hảo, và cũng là tông màu chủ đạo cho lễ đính hôn sắp tới của cô và Hoàng Minh. Mọi thứ trong căn nhà này đều được sắp đặt một cách hoàn hảo, không có chỗ cho cảm xúc tùy hứng hay những vết gợn.

An Chi, trong chiếc váy lụa màu kem, đứng bên cạnh Hoàng Minh. Anh là một người đàn ông trưởng thành, chín chắn, luôn giữ vẻ mặt điềm đạm, lạnh lùng. Minh là con trai cả của một tập đoàn lớn, là người thừa kế mà bất cứ cô gái nào cũng khao khát. Anh đối xử với cô lịch thiệp, chu đáo theo một cách máy móc, như thể cô là một món đồ quý giá được đặt vào vị trí đã định sẵn.

"Em có vẻ không khỏe," Minh nói, giọng trầm ổn, nhưng ánh mắt anh vẫn tập trung vào chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay, không phải vào cô. "Nên nghỉ ngơi thêm. Buổi tiệc tối nay có vài đối tác quan trọng, em biết đấy."

An Chi khẽ gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Em không sao, anh Minh. Em chỉ hơi mệt một chút thôi."

Mối quan hệ này được xây dựng trên sự sắp đặt hoàn hảo của hai gia tộc, không phải tình yêu sét đánh. An Chi đã chấp nhận nó như một phần của trách nhiệm và số phận. Cô tự nhủ, một cuộc hôn nhân ổn định, danh giá là tất cả những gì cô cần.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng khách bật mở. Một luồng gió mạnh lùa vào, mang theo hình bóng cao ráo, có phần lãng tử và nổi loạn hơn hẳn vẻ ngoài chuẩn mực của Minh.

Hoàng Bách bước vào.

Ngay lập tức, An Chi cảm thấy máu trong huyết quản mình như ngừng chảy. Đã ba năm rồi cô không gặp Bách kể từ khi anh sang nước ngoài học tập và sống tự lập, từ chối mọi sự sắp đặt của gia đình.

Bách là em trai cùng cha khác mẹ của Minh. Anh sở hữu vẻ ngoài sắc nét, phóng khoáng, đối lập hoàn toàn với sự nghiêm nghị của Minh. Anh mặc chiếc áo khoác da cũ kĩ, mái tóc hơi rối, và đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt ấy sâu thẳm, rực lửa, không bao giờ chịu cúi đầu trước bất cứ quy tắc nào.

Bách vừa nhìn thấy An Chi, mọi chuyển động của anh đều chậm lại. Khuôn mặt cô, vốn dĩ đã nhạt nhòa trong sự chấp nhận, bỗng trở nên sống động và mềm mại dưới ánh mắt anh.

"An Chi." Anh gọi tên cô, giọng khàn khàn như thể phải cố gắng lắm mới phát ra được.

"Bách, em về rồi à." Minh chào em trai một cách lịch sự, nhưng có chút xa cách. "Sao không báo trước?"

Bách không trả lời Minh, đôi mắt vẫn khóa chặt lấy An Chi. Cô cảm thấy nóng ran, ký ức về những ngày niên thiếu chợt ùa về, khi Bách là người duy nhất nhìn thấy nỗi sợ hãi và khao khát nổi loạn ẩn sâu trong tâm hồn cô. Anh là người bạn, người tri kỷ, và cũng là người cô đã từng thầm mến, trước khi hôn ước với Minh được định đoạt.

"Anh ấy là vị hôn phu của chị, Hoàng Bách," An Chi nói, giọng cô cố gắng giữ sự bình tĩnh và trang trọng, nhưng cô cảm thấy vành tai mình đang nóng bừng.

Bách khẽ nhếch mép, một nụ cười nửa vời đầy mỉa mai và đau đớn. Anh bước đến gần cô, dừng lại khi chỉ còn cách một sải tay. Mùi da thuộc, mùi thuốc lá và một chút mùi hương đàn ông mạnh mẽ từ người anh đánh thẳng vào khứu giác cô, phá vỡ bầu không khí trang nghiêm.

"Tôi biết," Bách đáp, ánh mắt anh trượt từ chiếc váy lụa sang khuôn mặt cô, sau đó dừng lại ở chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay áp út. "Chúc mừng chị dâu tương lai. Nhìn chị có vẻ... hạnh phúc."

Từ "hạnh phúc" mà Bách nói ra nghe chẳng khác gì một lời chế giễu cay nghiệt.

Minh nhận ra sự căng thẳng bất thường. Anh đặt tay lên vai An Chi một cách sở hữu, kéo cô về phía mình.

"Bách về thì tốt quá. Có lẽ hai người nên nói chuyện thêm. Dù sao trước đây hai đứa cũng rất thân thiết." Minh nói rồi rời đi để nghe điện thoại, bỏ lại An Chi và Bách trong không gian tĩnh lặng, ngột ngạt.

"Anh về làm gì, Bách?" An Chi hỏi, giọng cô nhỏ như tiếng thì thầm.

Bách cười nhạt. "Anh về dự đám cưới của anh trai mình, thì có gì là sai? Hay là... chị sợ?"

"Sợ gì cơ?"

"Sợ rằng mọi thứ chị đang cố xây dựng sẽ sụp đổ, An Chi." Bách tiến thêm một bước, đẩy cô lùi lại cho đến khi lưng cô chạm vào bức tường lạnh lẽo. Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, nơi mà hơi ấm từ ngón tay anh lập tức xua tan đi cái lạnh của mùa đông.

Hành động đó quá thân mật, quá nguy hiểm. Đó không phải là cử chỉ của một người em trai với chị dâu tương lai.

"Chúng ta không còn là trẻ con nữa," An Chi run rẩy.

Bách cúi thấp đầu, thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng ấm của anh lướt qua da thịt cô như một lời cảnh báo.

"Đúng vậy. Chúng ta không còn là trẻ con nữa. Và tôi ghét phải nhìn người phụ nữ mà tôi thầm mến suốt thời niên thiếu, lại phải trở thành vật trang trí hoàn hảo cho cuộc đời của anh trai tôi. Chị xứng đáng với một thứ gì đó... cháy bỏng hơn."

Nói rồi, Bách buông cô ra, nhưng ánh mắt anh vẫn giữ lấy cô. Đó là ánh mắt vừa thèm khát, vừa giận dữ, chứa đựng một thứ cảm xúc bị ngăn cấm mà An Chi sợ hãi, nhưng cũng không thể phủ nhận. Căng thẳng tiềm ẩn đã biến thành một sợi dây tơ mỏng manh, quấn chặt lấy hai người, báo hiệu một sự sụp đổ không thể tránh khỏi.

Đây mới chỉ là sự khởi đầu của cơn bão. An Chi nghĩ, nhìn theo bóng Bách khi anh quay lưng bước đi, để lại cô đứng chơ vơ giữa mùi hoa ly lạnh lẽo và cảm giác tội lỗi đang lớn dần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×