Sự xuất hiện của Hoàng Bách tại nhà họ Hoàng đã xáo trộn mọi trật tự mà An Chi cố gắng xây dựng. Cô không thể nào xua tan ánh mắt rực lửa và lời thì thầm đầy ám chỉ của anh khỏi tâm trí. Mặc dù Bách chủ động giữ khoảng cách, nhưng sự hiện diện của anh như một chiếc kim châm, luôn nhắc nhở cô về một cuộc sống khác, một tình yêu khác mà cô đã từ bỏ.
Ba ngày sau, dự án từ thiện mà An Chi phụ trách gặp trục trặc về giấy phép. Hoàng Minh, bận rộn với thương vụ lớn ở nước ngoài, chỉ nhắn lại một câu gọn lỏn qua thư ký: "Cứ theo quy trình, đừng làm quá lên."
An Chi cảm thấy thất vọng. Cô cần một sự hỗ trợ thực sự, không phải một lời khuyên khuôn mẫu. Trong lúc bế tắc, cô bất ngờ nhận được tin nhắn từ Hoàng Bách.
“Dự án của chị gặp vấn đề à? Tôi nghe tin. Gặp nhau ở quán cà phê cũ, tôi có thể có vài thông tin hữu ích.”
Quán cà phê cũ đó là nơi họ hay trốn đến sau giờ học, nơi Bách vẽ phác thảo và cô đọc sách. Nó là nơi thuộc về quá khứ, thuộc về riêng hai người.
Họ gặp nhau. Bách không dài dòng, anh đưa cho cô một bộ tài liệu chi tiết về những điều khoản luật pháp mà Minh đã bỏ qua, và một vài mối quan hệ cấp dưới có thể giúp cô đẩy nhanh tiến độ. Anh làm mọi thứ một cách lặng lẽ, không muốn bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.
"Sao anh lại giúp tôi?" An Chi hỏi, cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Bách nhấp một ngụm cà phê đen, mắt nhìn ra ngoài trời đang âm u. "Vì đó là việc cần làm. Và vì... anh trai tôi không quan tâm." Anh ngập ngừng một chút, rồi thêm vào, giọng trầm hơn: "Tôi không muốn thấy chị phải tự xoay xở một mình. Anh ta có thể sở hữu chị, nhưng không có nghĩa là anh ta có thể bỏ rơi chị."
Mưa bắt đầu đổ xuống. Mưa tháng Mười Một xối xả, nặng hạt, biến con đường thành một dòng sông nhỏ.
Buổi làm việc kéo dài đến tối. Khi An Chi đứng dậy, Bách lập tức cản cô: "Đợi một lát. Mưa lớn quá, tôi đưa chị về."
An Chi từ chối một cách yếu ớt: "Không cần đâu, tôi gọi taxi."
"Không có taxi nào dám vào khu biệt thự này giờ này đâu. Để tôi đưa chị về." Bách nói dứt khoát, gần như là ra lệnh. Anh khoác chiếc áo da của mình, ánh mắt quyết liệt không cho phép cô phản kháng.
Họ cùng bước ra ngoài. Chiếc xe SUV màu đen của Bách lao đi trong màn mưa trắng xóa. Không khí trong xe đặc quánh. Tiếng mưa đập vào kính chắn gió là âm thanh duy nhất.
Khi đến gần khu biệt thự họ Hoàng, Bách buộc phải giảm tốc độ vì đường ngập. Đột nhiên, chiếc xe bị một vũng nước lớn chắn ngang, Bách thắng gấp. An Chi loạng choạng, bàn tay cô vô tình trượt qua tay anh, nắm lấy.
Chỉ là một cái chạm vô tình, nhưng dòng điện chạy qua lập tức đốt cháy cả hai.
An Chi vội vàng rụt tay lại, mặt nóng bừng. "Xin... xin lỗi."
Bách không nói gì. Anh tắt máy lạnh, mở hé cửa sổ một chút để hơi ẩm ùa vào. Anh quay hẳn sang nhìn cô, ánh đèn đường le lói qua màn mưa phản chiếu trong đôi mắt anh, tạo nên một sự lấp lánh nguy hiểm.
"Không cần xin lỗi," Bách khẽ nói, giọng anh trầm ấm, gần gũi một cách đáng sợ. "Đây không phải là lần đầu tiên."
An Chi biết anh đang nhắc đến những lần vô tình chạm nhau trong quá khứ, những lần Bách luôn tìm cách lại gần cô một cách vô thức.
Cô cố gắng né tránh ánh mắt đó, nhìn vào chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh trên tay mình. "Tôi sắp đính hôn rồi, Bách. Anh nên..."
"Tôi nên gì? Nên coi chị như chị dâu, như tài sản của Minh? Chị nghĩ tôi làm được sao?" Bách đưa tay ra, nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô, ép cô phải nhìn vào mắt mình. "Mỗi khi nhìn chị, tôi chỉ thấy sự gò bó và cô đơn. Chị cười nói bên Minh, nhưng ánh mắt chị luôn trống rỗng."
Anh tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người dường như biến mất. Mùi hương của mưa và da thuộc hòa quyện, tạo nên một không gian riêng tư, tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.
"Tôi biết, tôi là kẻ tồi tệ. Tôi biết đây là điều cấm kỵ. Nhưng tôi không thể chấp nhận được. Tôi đã cố trốn tránh, nhưng... càng trốn, càng nhớ." Bách thì thầm, giọng nói mang theo sự khao khát và tuyệt vọng.
Hơi thở của họ chạm vào nhau. Sự hấp dẫn cấm kỵ lúc này đã đạt đến đỉnh điểm. An Chi cảm thấy cơ thể mình nóng ran, đầu óc quay cuồng. Cô muốn đẩy anh ra, muốn chạy trốn khỏi sự cám dỗ sai lầm này, nhưng cơ thể lại phản bội, muốn được giữ lại.
Khoảnh khắc đó kéo dài tưởng chừng như vô tận. Chỉ còn một chút nữa là mọi ranh giới sẽ bị phá vỡ.
Đúng lúc đó, đèn pha rọi sáng. Một chiếc xe khác chạy ngược chiều, buộc Bách phải quay lại tay lái để tránh. Sự gián đoạn đột ngột đó như một cú sốc điện, kéo cả hai người trở về thực tại.
Bách thả lỏng tay, thở dốc. Anh siết chặt vô lăng, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh.
"Xin lỗi," anh nói khẽ, giọng đầy hối hận và dằn vặt. "Tôi... đưa chị về."
An Chi không nói được lời nào, chỉ gật đầu. Cô biết, chỉ cần chiếc xe đó không xuất hiện, chỉ cần cơn mưa không quá lớn, thì mọi chuyện đã đi theo một hướng không thể cứu vãn.
Khi Bách dừng xe trước cổng lớn, An Chi mở cửa bước xuống. Cô quay lại, thấy Bách đang nhìn cô qua cửa sổ xe.
"Chị là của anh ấy," Bách nói, giọng anh đầy chua chát, như đang tự nói với chính mình. "Tôi biết điều đó. Nhưng đừng bắt tôi phải quên đi những điều tôi đã thấy."
An Chi bước đi, bước chân cô nặng trĩu. Lạnh lẽo của mưa không thấm được bằng cái lạnh từ trái tim cô. Cô biết, cô đã không thể kiểm soát được mình, và cô đã chấp nhận cho hạt mầm tội lỗi nảy nở ngay bên trong mối quan hệ hôn nhân sắp đặt của mình.