dấu vết của sự sở hữu

Chương 1: Bữa Tiệc Của Kẻ Thầm Mến


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu không khí trong sảnh tiệc của Tập đoàn Lãnh Phong đêm nay đặc quánh sự xa hoa và quyền lực. Những bộ vest Ý, những chiếc đầm Haute Couture lấp lánh dưới ánh đèn chùm pha lê, tạo nên một vũ hội của giới thượng lưu mà Mộc Diên Vỹ cảm thấy mình chỉ là một người qua đường, lạc lõng.

Diên Vỹ không thích những sự kiện như thế này. Với cô, một nhân viên thiết kế nội thất có phần hướng nội, bữa tiệc cuối năm chỉ là một nghĩa vụ xã giao. Cô mặc một chiếc đầm đen đơn giản, khéo léo tôn lên dáng người thon gọn, nhưng cô không cố gắng nổi bật. Cô chỉ muốn hoàn thành trách nhiệm, mỉm cười vài cái và nhanh chóng trở về với căn hộ ấm cúng nơi người yêu đang chờ.

Nghĩ đến Hạo Minh, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Diên Vỹ. Cô và Hạo Minh đã bên nhau gần năm năm, từ những ngày còn là sinh viên. Mối quan hệ của họ không có những kịch tính hay đam mê cháy bỏng, mà là sự bình yên, ổn định và an toàn – một bến đỗ mà Diên Vỹ luôn tin tưởng. “Hôm nay anh ấy lại phải làm thêm, mình phải về sớm để nấu món canh nấm anh ấy thích,” cô tự nhủ. Cuộc sống của cô giản dị, dễ đoán, và cô yêu sự dễ đoán đó.

Trong khi Diên Vỹ đang đứng ở một góc khuất, nhấm nháp ly nước trái cây, một đôi mắt lại đang âm thầm theo dõi cô từ ban công tầng hai, nơi dành riêng cho những người nắm giữ quyền lực cao nhất.

Lãnh Hàn Phong, CEO của Tập đoàn Lãnh Phong, một trong những người đàn ông quyền lực nhất thành phố, đứng đó như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo. Anh cao lớn, khoác lên mình bộ vest đen được cắt may tinh xảo, toát ra khí chất độc đoán và lạnh lùng khiến người khác phải dè chừng.

Ánh mắt của Hàn Phong sắc như dao, quét qua đám đông ồn ào nhưng chỉ dừng lại ở một điểm duy nhất: Diên Vỹ.

Anh không phải là người tình cờ chú ý đến cô. Anh đã quan sát cô trong suốt hai năm cô làm việc tại tập đoàn. Anh biết mọi thói quen, mọi sở thích, thậm chí cả tên người yêu cũ của cô. Nỗi ám ảnh này không phải là tình yêu sét đánh, mà là một sự sở hữu thầm kín và có tính toán.

“Cô ấy thật khác biệt,” Hàn Phong thì thầm, giọng nói trầm thấp gần như không nghe thấy.

Trợ lý thân cận của anh, Lâm Duệ, đứng bên cạnh, hiểu rõ sự chú ý này. “Thưa Tổng giám đốc, cô Mộc là một nhân viên giỏi, nhưng… cô ấy đã đính hôn.”

Hàn Phong không trả lời. Anh chỉ siết chặt ly rượu vang đỏ trong tay. Đã đính hôn. Chính sự thật đó đã tạo nên một bức tường ngăn cấm mà anh không thể vượt qua bằng cách thông thường. Nhưng chính sự ngăn cấm này lại càng kích thích bản năng chiếm hữu vốn có trong anh.

Anh biết mối quan hệ của cô và Hạo Minh. Quá ổn định, quá bình lặng. Không có lửa, không có kịch tính. Anh thầm khinh thường sự đơn điệu đó, bởi trong thế giới của Hàn Phong, mọi thứ đều phải mãnh liệt và thuộc về anh ta trọn vẹn.

“Tìm hiểu sâu hơn về người đàn ông đó,” Hàn Phong ra lệnh, giọng nói lạnh lùng đến mức có thể đóng băng cả ly rượu. “Tôi muốn biết mọi điểm yếu, mọi sơ hở. Không bỏ sót bất cứ điều gì.”

Lâm Duệ cúi đầu, hiểu rõ ý đồ của sếp mình. Tổng giám đốc không chỉ muốn loại bỏ một đối thủ cạnh tranh tình yêu. Anh ta muốn tạo ra một khoảng trống hoàn hảo trong cuộc đời Diên Vỹ để anh ta có thể bước vào.

Ở dưới sảnh, Diên Vỹ cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua gáy, như thể có ai đang theo dõi cô. Cô quay đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm của Lãnh Hàn Phong.

Chỉ một khoảnh khắc, ánh mắt anh ta đã khóa chặt cô. Đó không phải là ánh nhìn của CEO với nhân viên, mà là ánh nhìn của một kẻ săn mồi với con mồi – mãnh liệt, thăm dò và có phần nguy hiểm.

Diên Vỹ cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Cô nhanh chóng cúi đầu, cảm thấy bối rối không thể giải thích. Lãnh Hàn Phong là một người đàn ông quá hoàn hảo và quyền lực để có thể quan tâm đến một người bình thường như cô. Cô tự trấn an mình rằng đó chỉ là ảo giác.

Nhưng Hàn Phong trên tầng hai đã mỉm cười nhẹ. Nụ cười đó nhanh chóng tắt đi, thay thế bằng sự quyết đoán.

Anh biết Diên Vỹ là người phụ nữ anh ta muốn. Và trong thế giới của Lãnh Hàn Phong, thứ anh ta muốn, anh ta nhất định phải có được, bất chấp đạo đức hay rào cản.

Nửa đêm, Diên Vỹ rời khỏi bữa tiệc. Cô gọi điện cho Hạo Minh nhưng không ai bắt máy. Cô quyết định về thẳng nhà.

Khi cô bước vào căn hộ, cô thấy một tin nhắn từ Hạo Minh: “Anh xin lỗi, có một cuộc họp khẩn, về muộn. Em ngủ trước đi.”

Diên Vỹ thở dài. Anh ấy luôn bận rộn. Cô cởi bỏ chiếc đầm, thay vào bộ đồ ngủ thoải mái. Cô không biết rằng, ở một nơi cách cô không xa, Hàn Phong đang nhận được một bản báo cáo chi tiết về cuộc họp khẩn của Hạo Minh.

Báo cáo: Hạo Minh đang gặp gỡ Giám đốc tài chính của Tập đoàn Vĩ Lập, bàn về khả năng kết hôn với con gái đối tác để giải quyết khó khăn tài chính cá nhân.

Hàn Phong nhếch mép. Sơ hở đã đến.

“Lâm Duệ,” Hàn Phong ra lệnh qua điện thoại, giọng nói vang lên vẻ lạnh lùng và thỏa mãn. “Bắt đầu. Tôi muốn Mộc Diên Vỹ phải hoàn toàn tan vỡ, để cô ấy không còn nơi nào để dựa vào ngoài tôi.”

Anh ta nhìn ra thành phố đang chìm trong bóng đêm. Kế hoạch đã bắt đầu. Anh ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi Diên Vỹ trở thành tài sản của riêng anh ta.

“Cô sẽ sớm là của tôi, Diên Vỹ. Và khi đó, cô sẽ biết thế nào là sự chiếm hữu vĩnh viễn.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×