Sáng hôm sau, Diên Vỹ đến công ty với một chút mệt mỏi sau đêm tiệc. Cô cố gắng quên đi ánh mắt lạ lùng của Lãnh Hàn Phong, tập trung vào bản thiết kế mới của mình. Cô muốn sự bình yên quen thuộc trở lại.
Tuy nhiên, sự bình yên đó không kéo dài được bao lâu.
Trưa hôm đó, Diên Vỹ nhận được cuộc gọi từ Hạo Minh, yêu cầu gặp mặt gấp. Giọng nói anh ta khác lạ, lạnh lùng và vội vã. Cô cảm thấy bất an.
Họ gặp nhau tại quán cà phê quen thuộc, nơi họ thường hẹn hò mỗi cuối tuần. Hạo Minh đến trễ, vẻ mặt căng thẳng và né tránh ánh mắt cô.
“Có chuyện gì vậy, Hạo Minh?” Diên Vỹ hỏi, cố gắng mỉm cười trấn an.
Hạo Minh đẩy về phía cô chiếc nhẫn đính hôn đã được cất giữ trong hộp nhung đỏ suốt sáu tháng qua, chưa kịp đeo.
“Anh xin lỗi, Diên Vỹ,” Hạo Minh nói, giọng anh ta cứng nhắc, thiếu đi sự ấm áp thường ngày. “Chúng ta… nên kết thúc ở đây.”
Diên Vỹ cảm thấy như có một tảng băng vừa rơi vào lồng ngực cô. Mọi âm thanh xung quanh như ngừng lại.
“Kết thúc? Anh đang nói gì vậy? Em không hiểu.” Diên Vỹ cố gắng nắm lấy tay anh ta, nhưng Hạo Minh rụt lại.
“Anh sẽ kết hôn,” anh ta nói thẳng, không hề che giấu. “Không phải với em. Là với Mạnh Khê, con gái của Chủ tịch Tập đoàn Viễn Đông. Cô ấy có thể giúp anh thăng tiến. Cô ấy có thể cho anh những thứ mà em không thể.”
Lời thú nhận thẳng thừng và tàn nhẫn này khiến Diên Vỹ chết lặng. Năm năm yêu đương, năm năm xây dựng niềm tin, tất cả sụp đổ chỉ vì tiền đồ và danh vọng.
“Anh… anh lừa dối em?” Diên Vỹ cố gắng nén nước mắt, nhưng giọng cô run rẩy. “Trong suốt thời gian qua, khi em nghĩ chúng ta đang xây dựng tổ ấm, anh lại lén lút tìm kiếm người khác?”
Hạo Minh thở dài, cố tỏ ra lý trí. “Đừng bi kịch hóa mọi chuyện, Diên Vỹ. Em tốt, nhưng em quá bình thường. Anh cần nhiều hơn thế. Đây là một cuộc trao đổi cần thiết. Em sẽ sớm tìm được người tốt hơn.”
Anh ta đứng dậy, để lại chiếc nhẫn và nỗi đau tan vỡ của Diên Vỹ. Anh ta thậm chí còn không quay đầu nhìn lại.
Diên Vỹ ngồi đó, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Cú ngã này quá bất ngờ, quá tàn nhẫn. Nó không chỉ là sự phản bội của tình yêu, mà là sự phá hủy niềm tin vào sự ổn định và an toàn mà cô hằng theo đuổi. Thế giới của cô bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Trong khi đó, tại văn phòng điều hành ở tầng cao nhất Tập đoàn Lãnh Phong.
Hàn Phong đang theo dõi từng hành động của Diên Vỹ qua hệ thống tin tức nội bộ mà Lâm Duệ đã bố trí. Anh biết cô đang ở đâu, cô đang cảm thấy thế nào.
“Hạo Minh đã làm theo đúng kịch bản,” Lâm Duệ báo cáo. “Anh ta cần tiền gấp để trả nợ chứng khoán, và Tập đoàn Viễn Đông là lối thoát duy nhất.”
Hàn Phong dựa lưng vào ghế da, nhếch môi lạnh lùng. “Hạo Minh là một quân cờ rẻ tiền. Hắn ta chỉ nhìn thấy tiền, không thấy giá trị của người phụ nữ bên cạnh mình.”
Anh ta không hề cảm thấy tội lỗi khi can thiệp vào cuộc sống của người khác. Đối với Hàn Phong, Hạo Minh chỉ là một rào cản cần được loại bỏ để đạt được mục tiêu sở hữu. Kế hoạch của anh ta đang diễn ra hoàn hảo: tạo ra nỗi đau để Diên Vỹ dễ dàng chấp nhận sự an ủi từ anh.
“Tổng giám đốc, cô Mộc đã quay lại công ty, nhưng cô ấy đang ở phòng y tế,” Lâm Duệ báo cáo tiếp.
Hàn Phong đứng dậy. “Được rồi. Kế hoạch tiếp theo: Cô ấy cần một lý do để rời khỏi môi trường làm việc cũ, nơi chứa đựng ký ức của kẻ phản bội.”
Anh ta không muốn cô trở về căn hộ cũ, không muốn cô tiếp xúc với bất cứ thứ gì nhắc nhở cô về cuộc tình đã mất. Anh ta muốn thế giới của cô phải hoàn toàn thuộc về anh ta.
Chiều hôm đó, Diên Vỹ cố gắng xin nghỉ phép. Cô không thể làm việc, không thể đối mặt với bất cứ ai. Nỗi đau quá lớn. Cô cần thời gian để chữa lành.
Hàn Phong chờ đợi cơ hội này. Anh ta gọi cô vào văn phòng, một hành động chưa từng có tiền lệ.
Văn phòng của Hàn Phong rộng lớn, với tầm nhìn bao quát cả thành phố. Diên Vỹ bước vào, cảm thấy mình nhỏ bé và vô lực.
“Tôi nghe nói cô xin nghỉ phép, Diên Vỹ,” Hàn Phong nói, giọng anh ta điềm tĩnh và có vẻ quan tâm, khác hẳn sự lạnh lùng thường ngày.
“Vâng, thưa Tổng giám đốc. Tôi… không được khỏe.”
Hàn Phong đứng dậy, tiến đến bên cửa sổ, quay lưng lại với cô. “Tôi biết chuyện của cô và Hạo Minh.”
Diên Vỹ giật mình. Cô cúi đầu, không muốn để lộ sự yếu đuối.
“Tôi không can thiệp vào chuyện riêng tư của nhân viên, nhưng tôi không thể để một nhân viên tài năng như cô lãng phí thời gian vào việc đau khổ,” Hàn Phong tiếp tục. “Cô cần một môi trường hoàn toàn mới. Một dự án mới, một nơi mới.”
Anh ta quay lại nhìn cô, ánh mắt anh ta không còn sự lạnh lùng, mà là sự thấu hiểu và an ủi – một vẻ mặt mà anh ta đã luyện tập hoàn hảo.
“Tôi có một dự án thiết kế nội thất cá nhân, rất riêng tư và bí mật. Tôi muốn cô thực hiện nó. Trong vòng một tháng, cô sẽ làm việc tại một địa điểm khác, không liên quan đến công ty. Mức lương sẽ gấp đôi. Cô có sẵn lòng không?”
Diên Vỹ ngước nhìn anh ta. Đề nghị này quá đột ngột, quá hoàn hảo. Nó là lối thoát mà cô đang tuyệt vọng tìm kiếm. Một nơi hoàn toàn mới, một công việc mới để cô quên đi tất cả.
“Nhưng… tại sao lại là tôi?”
Hàn Phong nhếch môi, ánh mắt anh ta lướt qua cô. “Cô là người giỏi nhất. Và tôi tin, cô là người cần điều này nhất.”
Diên Vỹ gật đầu, sự biết ơn và sự yếu đuối đã che mờ lý trí cô. “Tôi chấp nhận, thưa Tổng giám đốc.”
Hàn Phong mỉm cười nhẹ, nụ cười chiến thắng của kẻ săn mồi. Chiếc lưới kim cương đã được thả xuống.
“Tốt,” anh ta nói. “Cô thu dọn đồ đạc cá nhân. Tối nay, trợ lý của tôi sẽ đưa cô đến nơi làm việc mới. Một biệt thự ở ngoại ô. Mọi thứ đã sẵn sàng. Cô sẽ không cần lo lắng về bất cứ điều gì nữa.”
Diên Vỹ cảm thấy như mình được cứu rỗi, nhưng cô không biết rằng, cô đang bước vào một chiếc lồng vàng sang trọng hơn, và người làm chủ chiếc lồng đó là một kẻ chiếm hữu mạnh mẽ hơn cô tưởng.