Căn hầm dưới tàn tích pháo đài rung chuyển dữ dội, những mảnh đá vụn rơi lả tả từ trần, hòa lẫn với tiếng gầm của sóng biển vọng từ xa. Hỏa Vân đứng sừng sững ở lối vào, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa cháy giữa bóng tối, ánh mắt cô ta sắc lạnh như lưỡi dao cắt qua màn đêm. Đằng sau cô là một đội dị năng giả của Hội đồng Hải Vương, mỗi người toát ra khí thế chết chóc, như những con cá mập săn mồi trong lòng đại dương. Ánh sáng từ những viên đá phát quang trong hầm chiếu lên khuôn mặt Hỏa Vân, làm nổi bật nụ cười khinh miệt của cô ta.
“Lý Thiên Vũ,” Hỏa Vân nói, giọng lạnh lùng như nước đá. “Hắc Dương muốn mày sống để chứng kiến sự sụp đổ của chính mày. Nhưng tao? Tao muốn tự tay xé xác mày ngay bây giờ.” Cô giơ tay, một cột hơi nước nóng bỏng bùng lên, xé toạc không khí, nhắm thẳng vào Thiên Vũ.
Thiên Vũ đứng chắn trước Hải Lam, ánh mắt xám lạnh của anh bùng cháy quyết tâm. Dòng nước vô hình xoáy quanh người anh, tạo thành một lá chắn nước dày đặc, chặn đứng cột hơi nước của Hỏa Vân. Âm thanh va chạm như tiếng sấm, khiến căn hầm rung chuyển thêm lần nữa. Anh nghiến răng, cảm nhận áp lực từ đòn tấn công đè nặng lên dị năng của mình. Hỏa Vân không phải kẻ tầm thường – dị năng của cô ta, biến nước thành hơi nóng bỏng, là khắc tinh của hầu hết các dị năng giả hệ nước.
Hải Lam, dù kiệt sức sau trận chiến ở Vực Sâu Vĩnh Cửu, vẫn đứng dậy, ánh mắt xám bạc của cô lấp lánh kiên định. “Thiên Vũ, để tôi giúp!” cô hét lên, hóa thành một luồng nước, lướt qua Thiên Vũ, tấn công Hỏa Vân bằng những mũi dao nước sắc bén. Nhưng Hỏa Vân chỉ cười khẩy, giơ tay tạo một vụ nổ hơi nước, đẩy Hải Lam ngã xuống sàn đá, cơ thể cô tái hợp lại trong trạng thái run rẩy.
“Hải Lam!” Thiên Vũ gào lên, lao tới ôm cô. Anh kiểm tra hơi thở cô, cảm nhận nhịp tim yếu ớt dưới lớp áo ướt sũng. “Cô đừng liều nữa,” anh nói, giọng khàn khàn, tay siết chặt vai cô. “Tôi không muốn mất cô.”
Hải Lam mỉm cười yếu ớt, tay cô chạm vào má anh. “Anh… luôn làm tôi muốn sống tiếp,” cô thì thầm, ánh mắt lấp lánh như mặt biển dưới ánh trăng. Cô kéo anh gần hơn, môi cô chạm nhẹ vào môi anh, một nụ hôn ngắn nhưng mãnh liệt, như sóng biển cuộn trào. Thiên Vũ đáp lại, tay anh lướt qua eo cô, cảm nhận sự mềm mại của cơ thể cô, dù cả hai đang đứng giữa lằn ranh sinh tử.
Kình Phong, đứng ở góc hầm, vung cây trident, tạo một vụ nổ sóng xung kích, làm Hỏa Vân lùi lại vài bước. “Tụi bây, yêu đương sau đi!” gã hét lên, ánh mắt đầy lo lắng. “Tao không giữ chân ả lâu được đâu!” Gã lao tới, đối đầu trực diện với một dị năng giả của Hội đồng, cây trident trong tay gã rung lên, phát ra ánh sáng xanh lam.
Hỏa Vân lợi dụng lúc Thiên Vũ phân tâm, tung một cột hơi nước nóng bỏng nhắm vào anh. Anh đẩy Hải Lam ra, tạo một xoáy nước khổng lồ chặn lại, nhưng áp lực quá mạnh, khiến anh ngã xuống, máu rỉ ra từ khóe miệng. “Thiên Vũ!” Hải Lam hét lên, hóa thành nước lao tới, phá hủy cột hơi nước bằng những mũi dao nước sắc bén. Nhưng Hỏa Vân nhanh hơn, nhốt cô trong một lồng hơi nước, khiến cơ thể cô rung chuyển, như thể sắp tan biến.
Thiên Vũ đứng dậy, bất chấp vết thương, ánh mắt anh bùng cháy giận dữ. “Mày dám chạm vào cô ấy?” anh gầm lên, dồn toàn bộ dị năng vào một đòn tấn công. Một cơn lốc nước khổng lồ cuốn lấy Hỏa Vân, nhốt cô ta trong một lồng nước áp suất cao. Cô ta gào thét, cố phá vỡ, nhưng Thiên Vũ không dừng lại. Anh siết chặt tay, tăng áp lực, khiến lồng nước ép chặt Hỏa Vân đến mức cô ta ngã xuống, bất tỉnh.
Nhưng đội dị năng giả của Hội đồng không dễ bỏ cuộc. Họ lao tới, tạo ra những cột nước và sóng xung kích, đẩy cả ba vào thế yếu. Kình Phong bị một đòn đánh trúng, ngã xuống, máu chảy từ vai. “Chết tiệt!” gã chửi thề, nhưng vẫn vung trident, tạo một vụ nổ sóng xung kích, làm chậm kẻ địch.
Thiên Vũ kéo Hải Lam ra sau, ánh mắt anh kiên định. “Chúng ta phải chạy,” anh nói, giọng gấp gáp. “Hầm này sắp sập.” Anh nắm tay cô, dẫn cả ba lao ra khỏi căn hầm, chạy vào rừng sâu. Những tán cây che phủ họ, nhưng tiếng bước chân của đội dị năng giả vẫn vang lên phía sau, như những bóng ma không ngừng săn đuổi.
Họ tìm được một hang động nhỏ trong rừng, ẩn sau một thác nước mini. Thiên Vũ kiểm tra xung quanh, đảm bảo không có kẻ địch. Hải Lam ngồi phịch xuống, thở hổn hển, cơ thể cô run rẩy vì kiệt sức. “Tôi… xin lỗi,” cô nói, giọng yếu ớt. “Tôi không đủ mạnh để giúp anh.”
Thiên Vũ quỳ xuống trước cô, nắm lấy tay cô. “Đừng nói thế,” anh nói, giọng trầm. “Cô là lý do tôi vẫn chiến đấu.” Anh kéo cô vào lòng, hôn cô, nụ hôn sâu và mãnh liệt, như muốn truyền sức mạnh cho cô. Hải Lam đáp lại, tay cô lướt qua ngực anh, kéo mở áo anh, để lộ làn da săn chắc. Trong ánh sáng mờ ảo của hang động, cơ thể họ quấn lấy nhau, như hai dòng nước hòa quyện. Quần áo ướt sũng của Hải Lam dán sát vào da, tôn lên từng đường nét, và Thiên Vũ cảm thấy lý trí mình tan biến. Anh đẩy cô dựa vào vách đá, môi anh lướt qua cổ cô, để lại những dấu hôn nhẹ. “Hải Lam…” anh thì thầm, giọng khàn khàn. “Cô là tất cả của tôi.”
Cô rên khẽ, kéo anh gần hơn, như muốn hòa quyện hoàn toàn vào anh. “Đừng dừng lại,” cô nói, giọng run rẩy vì khao khát. Họ để cảm xúc cuốn trôi, trong không gian kín đáo của hang động, giữa tiếng thác nước rì rào. Mỗi cái chạm, mỗi nụ hôn đều như một lời thề – rằng họ sẽ không để mất nhau, dù đại dương có nổi sóng.
Kình Phong, đứng canh ngoài hang, lắc đầu. “Tụi bây đúng là không biết chọn thời điểm,” gã lẩm bẩm, nhưng ánh mắt gã đầy ý trêu chọc. Gã quay đi, để lại không gian cho hai người.
Khi họ tách ra, Hải Lam tựa vào ngực Thiên Vũ, hơi thở cô gấp gáp. “Chúng ta… phải lên kế hoạch,” cô nói, giọng khàn khàn. “Hỏa Vân sẽ không dừng lại, và Hắc Dương… hắn đang đến gần.”
Thiên Vũ gật đầu, ánh mắt anh kiên định. “Hắn sẽ trả giá. Vì Thiên Hà… và vì cô.” Anh giúp cô đứng dậy, kiểm tra thiết bị dữ liệu. Một ghi chú mới hiện lên: “Huyết Tinh không thể bị phá hủy, nhưng có thể bị phong ấn. Chỉ người có dị năng thuần khiết mới làm được.”