Rừng trên hòn đảo nhỏ rậm rạp, những tán cây cổ thụ che phủ ánh sáng, tạo nên một không gian u ám, như thể chính đại dương đang nuốt chửng mảnh đất này. Lý Thiên Vũ dẫn đầu, tay nắm chặt tay Hải Lam, ánh mắt anh sắc lạnh, luôn cảnh giác với bất kỳ âm thanh nào từ xung quanh. Hỏa Vân và đội dị năng giả của Hội đồng Hải Vương vẫn đang truy lùng họ, và Thiên Vũ biết, thời gian của họ không còn nhiều. Kình Phong đi sau, cây trident gác trên vai, ánh mắt gã đảo quanh, sẵn sàng đối phó với bất kỳ mối nguy nào.
Hải Lam, dù kiệt sức sau trận chiến, vẫn cố bước đi. Hình xăm giọt nước trên cổ tay cô lấp lánh yếu ớt, như một ngọn lửa sắp tàn. Thiên Vũ liếc nhìn cô, trái tim anh nặng trĩu. Anh nhớ lại khoảnh khắc cô suýt tan biến khi chạm vào Huyết Tinh, và nỗi sợ mất cô khiến anh không thể thở nổi. “Cô ổn chứ?” anh hỏi, giọng trầm, tay siết chặt tay cô.
Hải Lam mỉm cười, dù đôi mắt xám bạc của cô mờ đi vì mệt mỏi. “Tôi ổn, Thiên Vũ. Chỉ cần anh ở đây, tôi sẽ không gục ngã.” Cô tựa nhẹ vào vai anh, hơi thở cô phả vào cổ anh, mang theo mùi hương của biển. Cái chạm nhẹ nhàng ấy khiến Thiên Vũ cảm thấy một luồng nhiệt chạy qua người, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Bây giờ không phải lúc để cảm xúc lấn át.
Kình Phong, nhận ra không khí giữa hai người, ho khan. “Tụi bây, nghiêm túc đấy à? Giữa rừng thế này mà còn định yêu đương? Tao chịu thua.” Gã nhếch mép, nhưng ánh mắt gã đầy lo lắng. “Chúng ta cần tìm chỗ trú ẩn. Hỏa Vân không phải kẻ dễ bỏ cuộc, và Hắc Dương chắc chắn đang lên kế hoạch gì đó.”
Thiên Vũ gật đầu, ánh mắt anh trở lại sắc lạnh. “Đi sâu vào trong. Nếu hòn đảo này từng là căn cứ nổi dậy, chắc chắn có nơi để ẩn nấp.” Anh dẫn cả ba tiến vào một khu vực đầy những tàn tích của một pháo đài cổ, với những bức tường đá phủ rêu và những cỗ máy rỉ sét nằm rải rác. Họ tìm thấy một căn hầm ẩn dưới một bức tường đổ, đủ kín đáo để tạm nghỉ.
Trong hầm, ánh sáng từ những viên đá phát quang yếu ớt chiếu lên, tạo nên một không gian huyền ảo. Thiên Vũ kiểm tra bản đồ trên thiết bị dữ liệu, ánh mắt anh tối lại khi đọc lại ghi chú về Huyết Tinh. “Huyết Tinh không chỉ khuếch đại dị năng,” anh lẩm bẩm. “Nó còn có thể phá hủy chúng. Và chỉ một người có dị năng thuần khiết mới có thể kiểm soát nó.”
Hải Lam ngồi xuống bên cạnh, tay cô chạm nhẹ vào tay anh. “Anh… chính là người đó,” cô nói, giọng run rẩy. “Dị năng của anh thuần khiết, giống Thiên Hà. Đó là lý do Hắc Dương săn anh.”
Thiên Vũ quay lại, ánh mắt anh bùng cháy. “Nếu tao là chìa khóa, tao sẽ dùng nó để tiêu diệt hắn. Nhưng tao không để cô hy sinh, Hải Lam. Không bao giờ.” Anh nắm tay cô, kéo cô sát vào. Hơi thở của họ hòa quyện, và trong khoảnh khắc đó, anh không kìm được. Anh cúi xuống, hôn cô, nụ hôn sâu và mãnh liệt, như sóng biển cuộn trào. Hải Lam đáp lại, tay cô siết chặt áo anh, cơ thể cô dán sát vào anh, mang theo hơi ấm giữa cái lạnh của căn hầm.
Họ ngã xuống sàn đá, quần áo ướt sũng của Hải Lam dán chặt vào da, tôn lên từng đường nét. Thiên Vũ lướt tay qua eo cô, cảm nhận sự mềm mại của cô, và lý trí anh tan biến. “Hải Lam…” anh thì thầm, giọng khàn khàn, môi anh lướt qua cổ cô, để lại những dấu hôn nhẹ. Cô rên khẽ, kéo anh gần hơn, như muốn hòa quyện hoàn toàn vào anh. Trong ánh sáng lấp lánh của đá phát quang, cơ thể họ quấn lấy nhau, như hai dòng nước không thể tách rời. Mỗi cái chạm, mỗi nụ hôn đều như một lời thề – rằng họ sẽ sống, vì nhau.
Kình Phong, đứng ở góc hầm, lắc đầu. “Tao đi canh ngoài. Tụi bây… cứ tự nhiên.” Gã rời đi, để lại không gian cho hai người.
Khi họ tách ra, Hải Lam tựa vào ngực Thiên Vũ, hơi thở cô gấp gáp. “Anh làm tôi không muốn rời xa,” cô nói, giọng run rẩy. “Nhưng chúng ta phải tiếp tục. Hắc Dương sẽ không dừng lại.”
Thiên Vũ gật đầu, ánh mắt anh kiên định. “Hắn sẽ trả giá. Vì Thiên Hà… và vì cô.” Anh giúp cô đứng dậy, kiểm tra thiết bị dữ liệu. Một ghi chú mới hiện lên: “Huyết Tinh được bảo vệ bởi một hệ thống bẫy cổ xưa. Chỉ người có dị năng thuần khiết mới có thể vượt qua.”
Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên bên ngoài. Kình Phong lao vào, ánh mắt gã hoảng loạn. “Hỏa Vân! Cô ta tìm được chúng ta!” Trước khi họ kịp phản ứng, một cột hơi nước nóng bỏng phá vỡ cửa hầm, và Hỏa Vân xuất hiện, ánh mắt cô ta đầy hận thù.
“Lý Thiên Vũ,” cô ta nói, giọng lạnh lùng. “Hắc Dương muốn mày sống để chứng kiến sự sụp đổ của chính mày. Nhưng tao? Tao muốn mày chết ngay bây giờ.”