Cái lạnh mùa đông thấm vào từng kẽ tay, từng sợi tóc khi Linh An bước xuống ga tàu của thị trấn nhỏ phủ đầy tuyết. Cô kéo chặt chiếc khăn len quanh cổ, hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi cái cảm giác lạnh thấu xương lan khắp cơ thể. Trước mắt cô, từng ngôi nhà mái dốc phủ tuyết trắng tinh, những con đường nhỏ quanh co vắng vẻ, và bầu trời xám xịt như muốn áp xuống cả thị trấn.
Linh An cảm nhận được một sự tĩnh lặng lạ thường. Cô đã rời thị trấn này nhiều năm, nhưng lần trở về mùa đông này khiến cô vừa bồi hồi vừa rùng mình. Những ký ức tuổi thơ ùa về: tiếng chuông nhà thờ vang vọng mỗi sáng, mùi bánh mì nướng từ tiệm bánh nhỏ cuối phố, những buổi trượt tuyết bên bạn bè. Nhưng giờ đây, tất cả đều chìm trong lớp tuyết lạnh lẽo, tĩnh mịch, và một cảm giác bất an len lỏi trong cô.
Cô kéo vali đi dọc theo con đường phủ đầy tuyết, để lại những dấu chân nhỏ. Mỗi bước đi vang lên tiếng “crạch” trong không gian yên ắng, như thể cả thị trấn đang lắng nghe. Khi đến trước căn nhà cổ mà cô từng sống cùng gia đình, Linh An dừng lại, tay khẽ chạm cánh cửa gỗ đã bạc màu theo năm tháng. Căn nhà vẫn nguyên vẹn, nhưng trông cô độc giữa bầu tuyết dày.
“Đã lâu không trở lại…” cô thầm thì, vừa bước vào nhà.
Không gian bên trong ấm áp hơn ngoài trời, nhưng mùi ẩm mốc vẫn còn vương vấn. Linh An đặt vali xuống, kéo khăn len ra, mắt nhìn quanh căn phòng quen thuộc. Tất cả đều nguyên vẹn: chiếc ghế bành bên cửa sổ, chiếc bàn gỗ cũ, vài bức ảnh gia đình treo trên tường. Nhưng có một chi tiết khiến cô giật mình: một lớp bụi mới phủ trên bàn, nhưng một mảnh giấy trắng tinh lại bị kẹp vào góc, dường như vừa được đặt ở đó.
Cô khẽ nhặt mảnh giấy lên, ánh mắt dõi theo dòng chữ viết nguệch ngoạc:
"Ngọc lạnh giá sẽ hé lộ sự thật. Đừng tin ai, kẻ đứng sau đang quan sát."
Linh An nhíu mày. Mảnh giấy vừa kỳ lạ vừa rùng rợn. Ai đã để nó ở đây? Và liệu đây chỉ là một trò đùa, hay một cảnh báo thực sự? Cô cảm thấy tim đập nhanh hơn, một cảm giác hồi hộp khó tả.
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô rút điện thoại từ túi áo, nhìn màn hình. Số lạ. Cô thầm thở dài, nhưng vẫn bấm nút nghe.
“Linh An à, cô đã trở lại thị trấn rồi sao?” – giọng nam trầm ấm vang lên.
“Ai vậy?” Linh An hỏi, vừa cảnh giác vừa tò mò.
“Minh Kha đây. Tôi là cảnh sát địa phương. Có thể chúng ta sẽ phải gặp nhau sớm thôi, vì một sự việc… không hay đã xảy ra.”
Tên Minh Kha khiến cô giật mình. Cô từng nghe danh anh, chàng thám tử trẻ nổi tiếng thông minh nhưng lạnh lùng, xử lý nhiều vụ án phức tạp trong thành phố lân cận. Và giờ, anh lại liên lạc trực tiếp với cô. Linh An khẽ nắm chặt điện thoại, cảm giác bồi hồi xen lẫn lo lắng.
“Vụ việc gì?” cô hỏi.
“Đến ngay hồ Giao Thủy. Một thi thể vừa được phát hiện sáng nay, và tôi nghĩ cô nên thấy tận mắt.”
Linh An không chút do dự. Cô quàng khăn, khoác áo khoác dày, kéo vali ra khỏi nhà. Cái lạnh ngoài trời như bám chặt lấy cô, nhưng sự tò mò lấn át nỗi sợ. Từng bước đi trên con đường phủ đầy tuyết, cô để mắt quan sát mọi chi tiết: những dấu chân trên tuyết, những bóng người lướt qua mờ nhạt, cả tiếng gió thổi rít qua khe mái nhà.
Khi đến hồ Giao Thủy, cảnh tượng khiến cô run rẩy. Một thi thể nam giới nằm giữa băng tuyết, cơ thể cứng đờ, mặt trắng bệch, đôi tay lạnh ngắt. Xung quanh, có dấu vết của một cuộc vật lộn: tuyết bị dẫm nát, vài vệt máu loang lổ trên nền trắng.
Minh Kha đã đứng ở đó từ trước, ánh mắt sắc bén dõi theo hiện trường. Anh thấy Linh An bước đến, nhíu mày:
“Cô đến sớm hơn tôi nghĩ. Đây là… vụ án đầu tiên tôi muốn cô tham gia trực tiếp. Tôi tin trực giác của cô sẽ giúp ích rất nhiều.”
Linh An hít một hơi thật sâu, mắt nhìn quanh. Tất cả đều yên lặng, chỉ có tiếng gió rít và tiếng tuyết nát dưới chân họ. Cô bước đến thi thể, quan sát cẩn thận từng chi tiết: vết máu, vị trí tay chân, dấu hiệu vật dụng xung quanh. Cô nhíu mày, đánh giá hiện trường:
Dấu chân hướng ra hồ, nhưng biến mất đột ngột.
Thi thể mặc áo dày, nhưng không có dấu vết xâm hại rõ rệt.
Một chiếc túi nhỏ bị vứt gần đó, bên trong là một tấm bưu thiếp viết nguệch ngoạc: “Đừng quay lại nếu muốn sống.”
Minh Kha quay sang cô, giọng trầm:
“Chúng ta vừa có thêm manh mối. Tôi cần cô giúp phân tích tất cả chi tiết này.”
Linh An gật đầu, cảm giác hồi hộp dâng trào. Cô biết, vụ án này sẽ không đơn giản. Nhưng chính sự tò mò và trực giác nhạy bén khiến cô sẵn sàng đối mặt.
Khi họ cúi xuống xem xét kỹ hơn, một tiếng động lạ vang lên phía sau. Cả hai quay lại, ánh mắt căng như dây cung. Bóng một người mờ ảo xuất hiện giữa cánh rừng tuyết phủ gần đó, rồi biến mất nhanh chóng.
“Có người đang quan sát chúng ta,” Minh Kha thì thầm.
Linh An cảm nhận tim mình đập mạnh. Đây là khoảnh khắc đầu tiên cô nhận ra, thị trấn này không chỉ lạnh vì tuyết mà còn ẩn chứa những bí ẩn nguy hiểm.
Họ đứng im, quan sát xung quanh, rồi đồng loạt quyết định: phải đi sâu hơn vào vụ án. Từng bước trên nền tuyết, cả Linh An và Minh Kha đều thận trọng, đôi mắt dõi theo mọi chuyển động. Không khí lạnh lẽo bao trùm, nhưng giữa họ, một sợi dây liên kết vô hình bắt đầu hình thành.
Một cuộc phiêu lưu trinh thám – đầy bí ẩn, nguy hiểm và những khoảnh khắc lãng mạn – vừa khởi đầu dưới lớp tuyết trắng bao phủ thị trấn. Và Linh An biết, từ giờ phút này, không chỉ vụ án, mà cả trái tim cô sẽ bị kéo vào những thử thách chưa từng có…
Hết chương 1.