Cái lạnh vẫn bám chặt, nhưng Linh An và Minh Kha đã quen với nó sau những giờ đứng quan sát hiện trường. Tuyết rơi dày hơn, những bông tuyết như lấp đầy khoảng trống giữa không gian và thời gian, tạo ra một bức màn mờ ảo. Mỗi bước đi của họ trên nền tuyết dày đều để lại dấu vết rõ ràng, như một bản đồ vô tình ghi lại hành trình của hai người trên con đường điều tra.
Minh Kha cúi xuống xem xét dấu chân gần hồ, ánh mắt sắc như dao cắt qua lớp tuyết trắng.
“Những dấu chân này… có vẻ là hai người,” anh nói. “Một người nặng hơn, bước chắc chắn, còn người kia nhẹ hơn, dường như đang rón rén. Kẻ tấn công có thể đã dẫn nạn nhân ra đây.”
Linh An gật đầu, nhìn kỹ từng dấu vết. Cô chú ý đến những chi tiết mà Minh Kha chưa nêu ra: khoảng cách giữa các bước chân không đều, một số vết chân có vẻ như bị làm giả để đánh lừa người theo dõi.
“Không chỉ là dấu chân,” cô thì thầm, hơi run. “Ai đó muốn chúng ta đi theo một hướng giả.”
Minh Kha nhíu mày. “Cô luôn nhìn ra những chi tiết như vậy. Tôi đoán trực giác của cô sẽ rất cần trong vụ này.”
Một làn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng xào xạc từ rừng thông gần hồ. Linh An quay lại nhìn, ánh mắt thoáng sợ hãi.
“Có gì đó… trong rừng,” cô nói, giọng khẽ run.
Minh Kha cầm đèn pin, tiến về phía rừng cùng cô. Những cây thông phủ đầy tuyết trĩu xuống, tạo thành những cánh cửa trắng xám khép kín, khiến ánh sáng đèn pin chỉ lóe lên những khoảng tối nhất định. Mỗi bước chân vang lên tiếng “crạch”, và Linh An cảm nhận tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết.
Đột nhiên, một bóng người vụt qua giữa rừng tuyết, nhanh đến mức gần như không thể xác định.
“Dừng lại!” Minh Kha hô to, vừa nhảy lên, vừa giơ tay nắm lấy tay Linh An để kéo cô lùi về phía sau một cây thông lớn.
Cả hai đứng im, hơi thở dồn dập, quan sát bóng người đã biến mất sau những tán thông. Linh An khẽ cắn môi, cảm giác vừa sợ vừa hứng thú.
“Có người đang quan sát chúng ta,” cô thầm nghĩ.
Minh Kha nhẹ nhàng hạ tay, ánh mắt nhìn cô. “Cô ổn chứ?”
Linh An gật đầu, nhưng tim vẫn đập nhanh. Họ đứng cạnh nhau, khoảng cách gần đến mức hơi thở của cả hai hòa lẫn vào nhau trong không gian giá lạnh. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, không lời nói, chỉ là ánh mắt trao nhau – cảm giác vừa ấm áp vừa bồn chồn len lỏi trong cô.
Sau vài phút kiểm tra, Minh Kha quyết định đi sâu hơn vào rừng.
“Chúng ta phải tìm manh mối. Có thể hung thủ vẫn ở quanh đây.”
Linh An theo sát, tay nắm chắc dụng cụ hỗ trợ – một chiếc đèn pin, điện thoại và một bộ ghi chép nhỏ. Cô nhớ lại mảnh giấy kỳ lạ mà cô tìm thấy trong nhà: “Ngọc lạnh giá sẽ hé lộ sự thật. Đừng tin ai, kẻ đứng sau đang quan sát.” Liệu cảnh báo này có liên quan đến bóng người vừa rồi?
Họ đi qua một con đường hẹp, tuyết dày tới mắt cá chân, mỗi bước đi đều khiến họ mệt mỏi. Nhưng khi đến một khoảng trống giữa rừng, họ phát hiện dấu hiệu rõ ràng của cuộc vật lộn: tuyết bị dẫm nát, vài mảnh vỡ của chai thủy tinh rải rác, và một chiếc găng tay màu đen dính máu.
“Đây chắc chắn là nơi hung thủ từng ở,” Minh Kha nói, cúi xuống nhặt chiếc găng tay. “Chúng ta có thể tìm dấu vết ADN từ đây.”
Linh An quan sát xung quanh, ánh mắt sắc bén. Cô phát hiện một chi tiết nhỏ mà Minh Kha chưa để ý: một vệt tuyết mỏng kéo dài ra ngoài rừng, dẫn về hướng hồ.
“Xem này,” cô chỉ. “Những dấu tuyết mỏng này có vẻ như vừa bị che khuất bởi gió, nhưng vẫn dẫn chúng ta tới một nơi khác.”
Minh Kha nhìn theo hướng cô chỉ, gật đầu. “Cô đúng. Chúng ta phải đi theo hướng này.”
Họ bước nhanh, cảnh giác từng bước, ánh đèn pin quét qua những gốc cây phủ tuyết. Bất chợt, từ phía sau, một tiếng động vang lên – tiếng bước chân nhanh, rít nhẹ trên nền tuyết cứng. Minh Kha lập tức kéo Linh An xuống đất, nép sát vào gốc cây thông lớn.
Một bóng người xuất hiện, nhanh như chớp, lao qua khoảng trống giữa họ và hồ. Linh An hít một hơi sâu, cảm giác vừa sợ vừa hồi hộp. Minh Kha nắm tay cô, mắt nhìn thẳng về phía bóng người:
“Chúng ta không được để hắn thoát.”
Họ chạy theo bóng người, tiếng tuyết nát dưới chân vang lên inh ỏi trong rừng tĩnh mịch. Linh An cố gắng theo kịp, đôi tay căng ra nắm chắc dụng cụ hỗ trợ. Những nhánh cây phủ đầy tuyết va vào mặt, khiến cô gần như bị ngã, nhưng Minh Kha kịp đỡ. Khoảnh khắc ấy, tim cô như nhảy khỏi lồng ngực – sự sợ hãi xen lẫn cảm giác an toàn kỳ lạ khi ở bên anh.
Bóng người bỗng dừng lại, quay lại nhìn họ. Linh An nhận ra gương mặt mờ ảo trong mưa tuyết – một người đàn ông với chiếc áo khoác tối màu, ánh mắt lạnh lùng và đầy toan tính. Chỉ trong chớp mắt, hắn nhảy qua một tảng đá phủ tuyết và biến mất vào rừng sâu.
“Hắn đã biết chúng ta theo dõi,” Minh Kha nói, giọng trầm. “Chúng ta phải cẩn thận hơn.”
Linh An gật đầu, hơi thở vẫn gấp. Cô biết đây mới chỉ là khởi đầu. Hung thủ không chỉ nguy hiểm, mà còn tinh vi, luôn để lại dấu vết để dụ họ đi theo. Cảm giác hồi hộp xen lẫn tò mò khiến cô không thể rời mắt khỏi cảnh tượng trước mắt.
Khi họ trở lại hiện trường hồ, Minh Kha lấy điện thoại liên lạc với đội hỗ trợ, đồng thời ghi lại các dấu vết trên nền tuyết. Linh An cẩn thận chụp ảnh từng chi tiết, ghi chú mọi điểm khả nghi. Trong lúc làm việc, họ trao đổi ánh mắt, và Linh An cảm nhận một kết nối sâu sắc – sự tin tưởng vừa hình thành, vừa ngầm nảy sinh tình cảm.
Buổi chiều dần tắt, ánh sáng yếu ớt của mặt trời đỏ hồng cuối chân trời phản chiếu trên lớp tuyết trắng xóa. Linh An nhìn Minh Kha, và nhận ra rằng cô không còn cảm thấy sợ hãi như lúc đầu nữa. Ngược lại, cô cảm nhận một sức mạnh mới từ sự hiện diện của anh – một người đồng hành trong cả điều tra lẫn trái tim.
Trước khi rời hiện trường, Minh Kha quay sang cô:
“Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi những dấu vết này. Tôi nghĩ hung thủ sẽ còn quay lại.”
Linh An gật đầu, tay vẫn cầm ghi chú. Cô biết rằng mùa đông này sẽ còn nhiều bất ngờ, nhiều nguy hiểm, nhưng hơn hết, cô cảm nhận được một hành trình vừa hồi hộp, vừa lãng mạn đang bắt đầu. Dưới lớp tuyết trắng bao phủ thị trấn, từng bước chân của họ vừa theo đuổi công lý, vừa dệt nên một câu chuyện tình yêu chớm nở – nơi trinh thám và ngôn tình hòa quyện, tạo nên sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Hết chương 2.