dấu vết trên tuyết

Chương 3: Dấu Vết Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, bầu trời thị trấn phủ một lớp mây xám nặng nề, tuyết vẫn rơi lất phất, tạo nên không gian tĩnh lặng nhưng u ám. Linh An khoác áo dày, tay nắm chắc ghi chú từ hiện trường hồ, đi cùng Minh Kha trên con đường nhỏ dẫn vào rừng thông. Mỗi bước đi đều để lại dấu chân sâu trên lớp tuyết dày, như những dấu nhấn đầu tiên của một cuộc điều tra kéo dài.

Minh Kha dẫn cô tới một khu vực gần hiện trường hôm qua, nơi bóng người bí ẩn xuất hiện. “Chúng ta cần kiểm tra kỹ càng từng mét vuông,” anh nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm. “Hắn không chỉ tinh vi, mà còn rất cảnh giác.”

Linh An gật đầu. Trực giác của cô nhắc cô quan sát mọi chi tiết dù là nhỏ nhất. Cô để mắt tới các dấu chân quanh khu rừng, những tán cây bị nghiêng, và các mảnh vỡ của chai thủy tinh rải rác – tất cả tạo thành một bản đồ mờ về hành trình hung thủ.

“Xem này,” cô chỉ vào một vệt tuyết mỏng kéo dài ra khỏi rừng. “Dấu vết này gần như bị gió che khuất, nhưng vẫn dẫn chúng ta tới một nơi khác. Có thể hắn đã cố tình để lại một manh mối sai.”

Minh Kha bước tới, ánh mắt dõi theo vệt tuyết. “Cô luôn nhạy bén như vậy. Tôi đoán cô sẽ giúp tôi phát hiện nhiều chi tiết mà cảnh sát khác bỏ qua.”

Họ đi theo vệt tuyết, tiến sâu vào khu rừng. Bóng cây phủ tuyết dày khiến ánh sáng đèn pin chỉ lóe lên từng khoảng tối mờ, tạo ra cảm giác vừa hồi hộp vừa bí ẩn. Bất chợt, một tiếng gió rít vang lên từ hướng đông, kéo theo tiếng xào xạc của lá và tuyết rơi. Linh An lặng người, cảm giác như có ai đó đang theo dõi từng bước chân.

Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên phía trước – tiếng gió xé qua những cành cây, kèm theo âm thanh bước chân nhanh. Minh Kha lập tức kéo Linh An nép sát vào một thân cây lớn. Họ nín thở, quan sát bóng người mờ ảo lao qua khoảng trống giữa rừng, rồi biến mất trong tuyết dày.

“Chúng ta đã bỏ lỡ hắn một lần nữa,” Minh Kha nói, giọng trầm hẳn. “Hắn rất cảnh giác, nhưng để lại dấu vết là một sai lầm.”

Linh An thở dài, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên sự quyết tâm. “Ít nhất chúng ta có manh mối. Dấu vết này sẽ dẫn chúng ta tới nơi hắn ẩn náu.”

Họ tiếp tục tiến sâu vào rừng, chú ý đến từng chi tiết nhỏ. Linh An phát hiện một tấm vải đỏ vướng vào cành cây – manh mối quan trọng mà Minh Kha chưa nhận ra. “Nhìn này, có một mảnh vải đỏ,” cô nói. “Có thể là từ quần áo hung thủ hoặc vật dụng hắn để lại trong lúc vội vàng.”

Minh Kha cúi xuống, ánh mắt sắc bén. “Cô đúng. Chúng ta sẽ lấy mẫu và phân tích. Có thể tìm ra ADN.”

Tiếp tục đi, họ đến một khe núi nhỏ, nơi tuyết dày phủ kín. Dưới ánh sáng yếu của mặt trời, họ phát hiện dấu chân in sâu, dẫn vào một hang đá nhỏ. Linh An hơi do dự, nhưng trực giác mách bảo rằng đây chính là hướng đi đúng.

“Chúng ta phải cẩn thận,” Minh Kha nhắc. “Hang này có thể là nơi hắn ẩn náu, và hắn có thể có vũ khí.”

Họ tiến vào hang, ánh sáng đèn pin hắt lên những bức tường đá phủ tuyết. Không gian chật hẹp, mùi ẩm mốc và đất đá tạo cảm giác vừa hồi hộp vừa rùng rợn. Linh An khẽ nắm tay Minh Kha, một khoảnh khắc vừa an toàn vừa thân mật len lỏi giữa sự căng thẳng.

Bên trong hang, họ phát hiện một số vật dụng: một chiếc ba lô, vài mảnh giấy ghi chú với dòng chữ nguệch ngoạc, và một vài vết máu khô. Linh An cúi xuống, quan sát từng chi tiết, ghi chú tất cả.

“Những giấy này có vẻ như hắn đã dùng để lập kế hoạch,” cô nói. “Có thể dự đoán bước đi tiếp theo của hắn.”

Minh Kha nhíu mày, ánh mắt dò xét: “Chúng ta cần kiểm tra tất cả manh mối này. Mỗi chi tiết đều quan trọng.”

Trong lúc họ kiểm tra, Linh An vô tình chạm tay vào một vật dụng trong ba lô – một chiếc đồng hồ bị hỏng, có dấu hiệu va chạm mạnh. Cô đưa cho Minh Kha xem.

“Chiếc đồng hồ này… liệu có ý nghĩa gì không?” cô hỏi.

Minh Kha quan sát kỹ, giọng trầm: “Có thể đây là dấu hiệu hắn từng sử dụng trong một vụ án khác. Chúng ta cần so sánh với hồ sơ cũ.”

Bên ngoài hang, tuyết rơi dày hơn, gió thổi mạnh. Linh An và Minh Kha ra khỏi hang, quyết định quay về trụ sở cảnh sát để phân tích các manh mối. Trên đường đi, họ bước sát bên nhau, ánh mắt trao nhau sự đồng cảm và tin tưởng. Linh An cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh, không chỉ vì cái lạnh hay nguy hiểm, mà còn vì cảm giác an toàn kỳ lạ khi ở bên anh.

Khi đến trụ sở, họ bắt đầu phân tích từng chi tiết: dấu vết, mảnh giấy, vết máu, và chiếc đồng hồ. Linh An ghi chép cẩn thận, phân tích các khả năng, trong khi Minh Kha tra cứu hồ sơ cảnh sát, đối chiếu các vụ án tương tự trong quá khứ.

“Có một vụ án tương tự xảy ra ba năm trước, cũng trong mùa đông,” Minh Kha nói, mắt dõi vào màn hình. “Hung thủ để lại dấu vết trên tuyết, nhưng nạn nhân là một nam giới. Hắn có cách hành động đặc trưng – luôn để lại manh mối nhỏ để dụ người theo sau.”

Linh An gật đầu, cảm giác hồi hộp dâng trào. “Nếu vậy, chúng ta đang theo một kẻ tinh vi, biết trước hành động của cảnh sát. Chúng ta phải cẩn thận hơn bao giờ hết.”

Buổi tối buông xuống, ánh sáng vàng nhạt từ trụ sở cảnh sát chiếu qua cửa sổ, tạo cảm giác ấm áp nhưng vẫn đầy áp lực. Minh Kha đứng cạnh Linh An, trao cho cô một cái nhìn trìu mến.

“Ngày mai, chúng ta sẽ quay lại hiện trường để kiểm tra các dấu vết mới. Cô sẽ đi cùng tôi chứ?”

Linh An mỉm cười, cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp: “Tất nhiên. Tôi không bỏ lỡ vụ này đâu.”

Khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn vàng, giữa cảnh vật mùa đông lạnh lẽo, một sợi dây liên kết giữa hai người hình thành. Không chỉ là đối tác trong điều tra, mà còn là đồng hành trong hành trình đối mặt hiểm nguy và khám phá bí ẩn. Họ biết rằng mùa đông này sẽ còn nhiều thử thách, nhưng với sự phối hợp nhịp nhàng và lòng tin lẫn nhau, họ đã sẵn sàng bước vào những ngày đầy bí ẩn và hồi hộp phía trước.

Hết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×