Ánh nắng chiều tà xuyên qua khung cửa sổ lớn của giảng đường B.01, rọi lên tấm bảng trắng đang phản chiếu một công thức ma trận phức tạp. Không khí trong căn phòng rộng lớn này đặc quánh sự căng thẳng và một chút ngưỡng mộ ngầm. Hơn một trăm sinh viên, hầu hết là sinh viên năm cuối khoa Kinh tế học Ứng dụng, đang nín thở chờ đợi.
Giáo sư Lục Viễn đứng đó, như một tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch hoàn hảo. Anh mới chỉ 28 tuổi, trẻ hơn hầu hết các giảng viên khác đến cả thập kỷ, nhưng danh tiếng và học vị của anh đã vượt xa tuổi tác. Mái tóc đen được chải gọn gàng, chiếc sơ mi trắng tinh cùng quần tây đen ôm vừa vặn, không một nếp nhăn. Sự lạnh lùng của anh không nằm ở vẻ mặt cau có, mà ở đôi mắt sâu thẳm, gần như không có cảm xúc, cùng phong thái điềm tĩnh đến đáng sợ.
“Như tôi đã nói,” giọng anh trầm ấm, vang vọng nhưng không hề có sự nhiệt tình, “Môn Toán Ứng Dụng Nâng Cao này không dành cho những người thích chơi bời hay tìm kiếm điểm dễ dàng. Thất bại là điều hiển nhiên nếu các bạn không nỗ lực 200%.”
Anh đặt một chồng tài liệu dày cộp xuống bàn. Bất kỳ sinh viên nào có mặt tại đây đều hiểu rõ: Bài kiểm tra đầu tiên của Lục Viễn nổi tiếng là máy sàng lọc tàn nhẫn nhất trong khoa.
Từ cuối phòng, một cô gái đang gác chân lên ghế trước một cách thản nhiên, hoàn toàn không khớp với không khí trang trọng xung quanh. Đó là An Chi. Cô không chỉ là sinh viên năm cuối, mà còn là một "thiên tài tự phong" với chỉ số IQ cao ngất ngưởng và thành tích học thuật ấn tượng... nhưng đi kèm với một thái độ ngạo mạn không ai chịu nổi.
An Chi không nhìn bảng, cô đang nhìn chằm chằm vào Lục Viễn. Không phải bằng ánh mắt ngưỡng mộ như bao cô gái khác, mà bằng sự tò mò pha lẫn thách thức. Dù anh trẻ, đẹp, và tài giỏi, nhưng sự hoàn hảo giả tạo đó làm cô cảm thấy phát ngấy.
"Giáo sư Lục."
Giọng An Chi vang lên, phá vỡ sự im lặng tuyệt đối. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, kèm theo sự kinh ngạc. Ai cũng biết không nên làm gián đoạn bài giảng của Lục Viễn, nhất là bằng một thái độ như thế.
Lục Viễn dừng lại, từ tốn quay đầu. Anh nhìn An Chi, không biểu lộ sự khó chịu hay tức giận, chỉ là một cái nhìn khách quan như đang phân tích một vật thể không liên quan.
"Mời, cô An," anh đáp, dùng giọng điệu lịch sự đến mức gần như chế giễu.
An Chi chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy ngắn màu đen và chiếc áo sơ mi lụa mềm mại. Dáng vẻ của cô vừa cá tính, vừa có nét phóng khoáng không giấu giếm.
"Tôi có một câu hỏi nhỏ về quan điểm cá nhân của thầy," cô nói, giọng điệu sắc sảo. "Thầy vừa nói 'Thất bại là điều hiển nhiên nếu không nỗ lực 200%'. Tôi muốn hỏi, nếu một người chỉ cần nỗ lực 50% nhưng vẫn đạt kết quả tuyệt đối, liệu điều đó có được coi là 'thành công' theo chuẩn mực của thầy không?"
Cả giảng đường thở dốc. Đây không phải là hỏi đáp học thuật, đây là khiêu chiến.
Lục Viễn im lặng một lúc, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn. Anh tiến lại gần, bước chân điềm đạm. Khi anh đứng cách cô chỉ vài mét, An Chi cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo nhưng đầy áp lực lan tỏa.
"Thành công, cô An, là một khái niệm mang tính tương đối," Lục Viễn đáp, đôi mắt anh nheo lại một chút, như thể lần đầu tiên nhìn rõ cô. "Nhưng trong môi trường giáo dục, nó còn bao gồm sự tôn trọng quá trình, kỷ luật và đạo đức học thuật."
Anh hạ giọng, chỉ đủ để những người ngồi gần có thể nghe thấy: "Và nếu 'thành công 50%' của cô phải xây dựng trên sự ngạo mạn và thiếu tôn trọng đối với người khác, thì đối với tôi, đó là sự thất bại của nhân cách."
An Chi cảm thấy như bị tát. Cô giỏi, cô thông minh, nhưng chưa bao giờ có người dám dùng những từ ngữ nặng nề đến thế để đánh giá cô.
"Thầy có vẻ quá nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, Giáo sư Lục," cô nhếch môi, cố gắng giữ lại chút sĩ diện. "Nếu thầy cảm thấy những học sinh đạt điểm cao không cần quá trình xứng đáng được tôn trọng, vậy thì tôi không cần điểm của thầy nữa."
Cô định quay lưng bỏ đi. Đây là cách cô thường giải quyết các xung đột: Trốn tránh trong tư thế chiến thắng.
Nhưng lần này, Lục Viễn nhanh hơn.
"Khoan đã, cô An Chi," anh gọi tên đầy đủ của cô, giọng trầm và lạnh lùng hơn. "Cô đang thách thức tôi."
Anh không hề ngăn cản cô bằng tay, nhưng bằng một ánh mắt như có thể xuyên thấu qua lớp phòng vệ của cô. An Chi khựng lại.
"Và tôi thích những trò chơi đòi hỏi trí tuệ. Tôi sẽ cho cô một cơ hội để chứng minh quan điểm của mình."
Lục Viễn đi lướt qua cô, lấy một viên phấn và viết nhanh lên bảng, không phải một công thức, mà là một đề bài nghiên cứu:
Đề Tài: Phân tích sự bất thường trong chuỗi dữ liệu hành vi của người tiêu dùng điện tử thông minh.
Dòng chữ dưới đề tài khiến cả giảng đường càng thêm kinh ngạc:
Hạn nộp: 7 ngày. Hình thức: Báo cáo cá nhân chi tiết. Nếu đạt A+, cô được miễn tất cả các bài kiểm tra còn lại. Nếu thất bại, cô sẽ bị tôi gọi lên 'tham vấn' mỗi đêm cho đến khi học lại môn này vào năm sau.
Anh quay lại nhìn An Chi, nụ cười nhạt hiện lên trên môi, khiến vẻ lạnh lùng của anh càng thêm mê hoặc và nguy hiểm.
"Cô chấp nhận không, cô An? Hãy xem 50% nỗ lực của cô có thể đối đầu với 200% áp lực từ tôi không."
An Chi biết, đây là một cái bẫy. Anh không chỉ thách thức cô về học thuật, mà còn là một màn kiểm soát quyền lực hoàn hảo. Cô có thể bỏ đi, nhưng lòng tự trọng của một thiên tài không cho phép cô lùi bước. Hơn nữa, cái chữ 'tham vấn mỗi đêm' đó, nghe có vẻ mờ ám đến đáng sợ. Nó giống một lời cảnh báo, nhưng cũng là một lời mời gọi.
Cô hít một hơi sâu, đôi mắt đối diện với sự thâm sâu khó dò của anh.
"Tôi chấp nhận," An Chi đáp dứt khoát. "Và nếu tôi thắng, tôi muốn thầy phải chấp nhận một yêu cầu của tôi."
Ánh mắt Lục Viễn lóe lên một tia sáng kỳ lạ, như thể anh đang mong chờ điều này. Anh gật đầu, điềm nhiên bước trở lại bục giảng.
"Cô có thể gửi yêu cầu đó qua email cá nhân cho tôi. Bây giờ, nếu không còn ai muốn phá vỡ tiết học nữa, chúng ta tiếp tục..."
An Chi ngồi xuống, tim đập thình thịch. Cô lấy điện thoại, mở ứng dụng email và bắt đầu soạn thư. Lục Viễn tiếp tục bài giảng của mình như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mỗi khi anh quay lưng về phía bảng, An Chi lại cảm nhận được ánh mắt anh đang dò xét cô qua tấm kính phản chiếu của màn hình máy tính.
Tối hôm đó, 11 giờ đêm.
Email của An Chi được gửi đi. Nó ngắn gọn và đầy thách thức:
Tiêu đề: Yêu Cầu Của Người Thắng
Nội dung: Nếu tôi đạt A+, tôi muốn thầy phải dành cho tôi 30 phút buổi tối mỗi ngày. Không phải để giảng bài, mà là để...
An Chi dừng lại, ngón tay lơ lửng trên bàn phím. Cô cảm thấy nóng ran. Lời thách thức này có hơi quá đáng không? Cô hít một hơi và gõ tiếp, cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng:
... để trả lời bất kỳ câu hỏi cá nhân nào tôi đặt ra, một cách trung thực nhất.
Cô nhấn gửi.
Chỉ năm phút sau, điện thoại rung lên. Email trả lời đến từ hòm thư cá nhân của Lục Viễn:
Tiêu đề: Re: Yêu Cầu Của Người Thắng
Nội dung: Thú vị. Tôi đồng ý. Nhưng cô nên biết, thất bại có thể rất đau đớn, cô An. Và 'tham vấn' của tôi thường kéo dài hơn 30 phút.
Dòng chữ cuối cùng, tuy chỉ là văn bản thuần túy, nhưng lại mang một sự gợi cảm và nguy hiểm đến rợn người. An Chi nằm vật ra giường, cảm giác vừa sợ hãi, vừa bị kích thích một cách khó hiểu.
Cô biết, trò chơi này, nó sẽ không chỉ dừng lại ở những con số và công thức. Bản đồ cấm đã được vẽ ra, và cô vừa đặt chân vào đó.