dạy dỗ trong giờ nghiên cứu

Chương 2: CÁNH CỬA PHÒNG THÍ NGHIỆM ĐÓNG KÍN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cú đối đầu công khai tại giảng đường, An Chi trở thành tâm điểm của mọi lời bàn tán. Phần lớn sinh viên cho rằng cô là một kẻ kiêu ngạo sắp sửa bị Lục Viễn "đè bẹp" dưới áp lực học thuật. Nhưng An Chi không quan tâm. Điều cô bận tâm là sự im lặng đáng sợ từ email phản hồi của Lục Viễn, cùng với cái đề tài mà anh ném vào mặt cô: "Phân tích sự bất thường trong chuỗi dữ liệu hành vi của người tiêu dùng điện tử thông minh."

Đó là một đề tài mở, khó nhằn và đòi hỏi khả năng tiếp cận một kho dữ liệu khổng lồ, điều mà một sinh viên bình thường không thể có. An Chi biết Lục Viễn đang muốn chứng minh cô "chỉ thông minh trên lý thuyết".

Ngày thứ ba sau khi nhận đề, An Chi buộc phải nuốt sự kiêu hãnh của mình. Cô gửi email xin gặp riêng Lục Viễn để thảo luận về nguồn dữ liệu.

Phòng làm việc của Giáo sư Lục Viễn nằm ở tầng cao nhất của khu nghiên cứu, nơi được bảo vệ bằng hệ thống thẻ từ và sự im lặng tuyệt đối. An Chi quẹt thẻ, bước vào không gian tĩnh mịch và lạnh lẽo.

Căn phòng được thiết kế tối giản: một chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ óc chó, kệ sách cao từ sàn đến trần chứa đầy các tập luận văn và tài liệu dày cộp, cùng một tấm kính lớn nhìn thẳng ra thành phố. Lục Viễn đang ngồi quay lưng về phía cửa, ánh sáng đèn bàn đổ bóng lên vai anh, khiến vẻ ngoài của anh càng thêm bí ẩn.

“Mời vào, cô An,” anh không quay lại, giọng điệu vẫn điềm tĩnh, như thể đã biết cô đến từ trước.

An Chi bước vào, sự căng thẳng tăng lên gấp bội. Cô không phải đang ở trong văn phòng giáo sư, mà như đang bước vào lãnh địa cá nhân của một kẻ săn mồi.

"Giáo sư Lục, về đề tài nghiên cứu, tôi cần một số thông tin về nguồn dữ liệu thực tế," An Chi nói, cố giữ giọng chuyên nghiệp và kiềm chế sự bồn chồn.

Lục Viễn xoay ghế lại. Anh không đeo kính như thường lệ, khiến ánh mắt anh trở nên sắc bén và trực diện hơn.

"Tôi đã đoán trước điều đó," anh nói, đứng dậy và tiến đến bên một chiếc máy tính khác đặt ở góc phòng. "Dữ liệu đó thuộc về một dự án nghiên cứu của Bộ Khoa học và Công nghệ, không được công khai. Tuy nhiên, tôi có quyền truy cập."

Anh gõ mật khẩu, màn hình hiển thị một giao diện chứa đầy những con số và biểu đồ phức tạp.

"Cô chỉ còn bốn ngày nữa. Cô muốn tôi làm gì? In ra giấy cho cô sao?" Lục Viễn nhếch môi.

An Chi nhận ra: Anh đang ép cô phải làm việc ngay tại đây, dưới sự giám sát của anh.

"Không cần in. Tôi sẽ làm việc trên máy tính này," cô đáp nhanh, tiến lại gần.

Lục Viễn không lùi lại. Anh đứng ngay cạnh chiếc ghế, vai anh và vai cô gần như chạm vào nhau. Mùi hương gỗ đàn hương lạnh lẽo và mùi mực in thoang thoảng từ người anh bao trùm lấy An Chi. Cô cảm thấy tim mình hơi hẫng đi một nhịp.

An Chi ngồi xuống, bắt đầu thao tác trên bàn phím. Cô là một chuyên gia về lập trình và xử lý dữ liệu, nên ngay lập tức bị cuốn vào mớ thông tin phức tạp.

Lục Viễn vẫn đứng đó, như một bức tượng canh gác.

"Cô có thói quen làm việc rất tệ," anh bất chợt lên tiếng, giọng nói gần như thì thầm bên tai cô.

An Chi giật mình, ngước lên. Khuôn mặt Lục Viễn sát đến mức cô có thể thấy rõ đường nét hoàn hảo của xương quai hàm và một vết sẹo mờ ở thái dương.

"Thói quen gì?" cô hỏi, giọng hơi lạc đi.

"Uốn éo trên ghế và gõ bàn phím bằng ba ngón tay," anh chỉ ra một cách thẳng thừng. "Một thói quen không hiệu quả, cô An. Nó làm lãng phí năng lượng của cô."

An Chi đỏ mặt. Cô luôn nghĩ mình làm việc trong không gian cá nhân, không ai để ý.

"Đó là cách làm việc của tôi. Miễn là hiệu quả."

Lục Viễn không đáp. Anh chỉ đơn giản là dùng tay phải của mình đặt lên vai cô, ấn cô trở lại tư thế thẳng lưng, sau đó, anh dùng ngón tay thon dài của mình đặt lên những ngón tay cô đang gõ, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết điều chỉnh.

"Dùng cả mười ngón. Tập trung sức mạnh ở cổ tay," anh hướng dẫn, giọng nói gần sát tai, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô.

Sự đụng chạm này không hề mang tính chất dâm dục, nhưng lại cực kỳ thân mật. Nó là sự tiếp xúc vật lý hoàn toàn không phù hợp giữa thầy và trò, đặc biệt là khi tay anh đang nắm lấy tay cô, điều khiển từng chuyển động. An Chi cảm thấy một dòng điện nóng chạy dọc sống lưng. Cô cố gắng rút tay ra, nhưng lực nắm của anh đủ mạnh để cô không thể kháng cự.

"Thầy không cần phải làm vậy. Tôi tự làm được," cô khẽ nói, gần như là rên rỉ.

"Tôi đang dạy cô đấy, cô An," Lục Viễn đáp, giọng anh trầm xuống đầy nguy hiểm. "Cô muốn đạt A+ mà không cần nỗ lực 200% sao? Vậy thì hãy để tôi dạy cô cách làm việc hiệu quả nhất. Kể cả những động tác nhỏ nhất."

Anh giữ tay cô trong tư thế gõ phím đúng chuẩn, cúi thấp xuống nhìn màn hình. Tóc anh chạm nhẹ vào tóc cô, mùi hương gỗ đàn hương càng thêm rõ ràng, gần gũi đến mức An Chi có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh.

Cảm giác bị anh chi phối trong một tình huống hoàn toàn không liên quan đến thể xác này lại kích thích cô một cách khó cưỡng. Cô không hề cảm thấy bị quấy rối, mà là bị kiểm soát.

"Cô An," Lục Viễn bất chợt gọi, giọng anh trở lại vẻ lạnh lùng. "Dữ liệu ở đây có một sự bất thường lớn. Một biến số bị thay đổi vào lúc 2 giờ sáng, một hành vi không phù hợp với chuỗi thống kê."

Anh buông tay cô ra, chỉ vào màn hình bằng một ngón trỏ. An Chi lập tức tập trung trở lại vào công việc.

"Biến số này... Nó đến từ một địa chỉ IP duy nhất, có vẻ là IP nội bộ của trường," cô phân tích nhanh, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi vì sự căng thẳng.

Lục Viễn khoanh tay, tựa vào bàn. "Nếu cô tìm ra nguyên nhân của sự bất thường đó, tôi nghĩ cô sẽ dễ dàng đạt được A+."

An Chi xoay người lại, nhìn anh. Cô nhận ra anh đang đưa cho cô một manh mối, không phải về dữ liệu, mà là về một bí mật nào đó.

"Thầy có vẻ biết về sự bất thường này?"

Lục Viễn nhếch môi, ánh mắt trở nên sâu hơn. "Trong môn học này, tôi là người thiết lập mọi luật lệ. Và tất nhiên, tôi cũng là người hiểu rõ nhất những kẻ phá luật."

Anh tiến lại gần, cúi sát đầu xuống. Lần này, sự gần gũi đã vượt quá giới hạn "giảng dạy".

"Cô An," anh thì thầm, giọng nói gần như ma mị. "Đêm qua, sau khi cô gửi email, tôi đã kiểm tra hồ sơ cá nhân của cô. Cô có vẻ là một sinh viên có nhiều bí mật."

Anh dừng lại, hơi thở ấm nóng lướt qua tai cô.

"Nếu cô dám tìm hiểu bí mật của tôi, thì cô phải chuẩn bị tinh thần để tôi khai thác bí mật của cô."

An Chi cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Cô đưa tay lên, cố gắng đẩy anh ra, nhưng ngón tay cô chạm vào ngực anh. Cơ ngực rắn chắc dưới lớp áo sơ mi trắng tinh khiến cô giật mình rụt tay lại.

"Thầy đang đi quá giới hạn rồi, Giáo sư Lục," An Chi lắp bắp, dù trong lòng, một phần cô lại muốn giới hạn này bị phá vỡ.

Lục Viễn chỉ cười, một nụ cười ẩn chứa sự nguy hiểm. Anh dùng ngón tay thon dài khẽ miết lên xương quai xanh của cô, ngay vị trí lớp áo lụa mỏng manh, một hành động đầy ẩn ý và khiêu khích.

"Giới hạn? Trong căn phòng này, tôi là người thiết lập giới hạn," anh nói nhỏ, đầy quyền lực. "Bây giờ, tiếp tục công việc của cô đi, An Chi. Tôi muốn thấy 200% nỗ lực."

Nói rồi, anh lùi lại một bước, trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng sự đụng chạm vừa rồi vẫn còn in hằn trên da thịt cô. An Chi biết, đề bài anh giao không phải là về dữ liệu, mà là về việc tiếp cận con người anh. Và đó là một thử thách cô không thể từ chối.

Cô quay lại máy tính, tay gõ nhưng tâm trí đã hoàn toàn hỗn loạn. Cánh cửa phòng làm việc đã đóng kín, và cô chính thức bước vào vùng cấm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×