An Chi trở về ký túc xá trong trạng thái thất thần. Cô lao vào phòng tắm, bật nước lạnh và dội thẳng vào người, nhưng cảm giác nóng rát trên môi và sự cuồng nhiệt bị trấn áp trong lồng ngực vẫn không thể nguôi ngoai.
Tin nhắn của Lục Viễn, ẩn dưới vẻ ngoài của một lời dự đoán, thực chất là một lời thách thức trần trụi.
“Đêm nay, cô sẽ mơ thấy tôi. Và cô sẽ khao khát được tôi trừng phạt thêm lần nữa.”
Cả đêm đó, An Chi trằn trọc. Cô ghét cách anh kiểm soát cô, ghét cách anh dùng thân phận giáo sư để ép buộc cô, nhưng cô không thể phủ nhận sự kích thích kỳ lạ mà nụ hôn đó mang lại. Cô không phải là một cô gái ngây thơ, nhưng Lục Viễn đã chạm vào một vùng cảm xúc cấm kỵ và tối tăm mà cô chưa từng dám khám phá.
Sáng hôm sau, cô cố gắng tỏ ra bình thường trong lớp, tránh né ánh mắt của Lục Viễn. Nhưng điều đó là vô ích. Anh nhìn cô, ánh mắt không hề có ý tứ gì quá đáng, nhưng lại khiến cô cảm thấy như bị lột trần. Ánh mắt đó như đang nói: Tôi biết chuyện gì đã xảy ra, và tôi biết cô đang nghĩ gì.
Sáu giờ tối. Chuông điện thoại An Chi vang lên. Là một tin nhắn ngắn từ số của Lục Viễn:
“7 giờ. Phòng đề án F.05. Đừng đến trễ. Và mang theo tập trung của cô.”
Phòng đề án F.05 là một phòng nhỏ hơn, nằm sâu hơn trong khu nghiên cứu, ít người qua lại hơn cả phòng làm việc của anh.
Bảy giờ kém năm, An Chi xuất hiện. Cô mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình và quần jeans, cố gắng che giấu mọi đường cong, như một lớp giáp bảo vệ.
Lục Viễn đã ở đó. Anh đang đứng trước bảng trắng, trên đó là một sơ đồ phức tạp về ma trận dữ liệu. Khác với mọi ngày, anh không mặc vest mà chỉ là chiếc áo len mỏng màu xám than, để lộ một phần bắp tay rắn chắc khi anh giơ tay viết. Dáng vẻ giản dị đó càng khiến anh trông trẻ trung và nguy hiểm hơn.
Anh quay lại, nhìn cô từ đầu đến chân. Cái nhìn của anh như một tia X, xuyên thấu qua lớp áo bảo hộ của cô.
“Cô đến đúng giờ. Tốt,” anh nói. “Nhưng thái độ phòng thủ của cô thật đáng thất vọng, An Chi. Cô đang ở đây để đối đầu với tôi, không phải để trốn chạy.”
An Chi siết chặt quai cặp. “Tôi ở đây để hoàn thành đề tài. Thầy không cần phải bình luận về trang phục của tôi.”
Lục Viễn mỉm cười, nụ cười gần như không đạt đến mắt. Anh đóng cửa phòng, khóa chốt một cách dứt khoát. Tiếng "cạch" đó vang lên như một lời tuyên bố: Thế giới bên ngoài đã bị cắt đứt.
“Trong phòng này,” anh tiến lại gần, “tôi không chỉ là giáo sư của cô. Tôi là người kiểm soát. Và cô phải tuân theo luật của tôi.”
Anh cầm một chiếc bút dạ quang lên, và bắt đầu viết một loạt các quy tắc ở một góc nhỏ trên bảng trắng.
QUY TẮC PHÒNG ĐỀ ÁN (F.05)
Tuân thủ tuyệt đối: Mọi chỉ dẫn của người kiểm soát (tôi) phải được thực hiện ngay lập tức và không phản kháng.
Trung thực: Không được che giấu sự thiếu hiểu biết, sự bối rối hoặc... sự khao khát của bản thân.
Không được làm phiền: Mọi yếu tố gây xao nhãng (điện thoại, tiếng ồn, suy nghĩ lạc đề) sẽ bị trừng phạt.
Tập trung vào cơ thể: Khi người kiểm soát chạm vào cô, cô không được phép né tránh. Cô phải cảm nhận nó và tiếp tục công việc của mình.
An Chi đọc từng dòng, mặt cô tái đi. Đặc biệt là quy tắc thứ tư. Anh đang công khai biến buổi học kèm thành một trò chơi tâm lý và thể xác.
“Thầy đang đùa tôi à? Đây không phải là giờ học. Đây là...”
“Đây là điều kiện để đạt A+,” Lục Viễn cắt ngang, giọng anh lạnh như băng. “Cô đã chấp nhận. Và giờ cô đang muốn hủy bỏ thỏa thuận?”
Anh áp sát cô. “Hay là, cô sợ hãi? Cô sợ rằng 50% nỗ lực và sự thông minh của cô sẽ không thể giúp cô che giấu được những phản ứng chân thật của cơ thể mình?”
Sự khiêu khích này đã chạm đúng vào lòng tự tôn của An Chi. Cô ngẩng cao đầu, đôi mắt quật cường nhìn thẳng vào anh.
“Tôi không sợ. Tôi chấp nhận. Vậy thì bắt đầu đi, Người kiểm soát.” Cô nhấn mạnh từ cuối cùng, như một lời thách thức.
Lục Viễn mỉm cười hài lòng. Nụ cười này làm trái tim An Chi như bị bóp nghẹt.
“Tốt. Chúng ta bắt đầu bằng việc phân tích mã hóa của IP nội bộ đó.”
Anh yêu cầu cô ngồi xuống, chiếc ghế xoay. Lần này, anh không đứng cạnh. Anh đứng ngay sau lưng cô.
An Chi bắt đầu gõ mã, cố gắng tập trung vào dữ liệu. Nhưng sự hiện diện của anh ở phía sau khiến cô không thể làm được. Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào tóc mình. Mùi gỗ đàn hương bao phủ cô hoàn toàn, như một chiếc lồng vô hình.
Năm phút sau, Lục Viễn cất giọng: “Lỗi. Dòng code 72. Sai cú pháp.”
An Chi giật mình, ngón tay cô gõ nhầm một phím.
“Xin lỗi, tôi bị xao nhãng,” cô nói, cố giữ bình tĩnh.
“Phản kháng,” Lục Viễn nhẹ nhàng nói, nhưng sự lạnh lẽo trong giọng nói khiến cô rợn người. “Luật 3: Mọi yếu tố gây xao nhãng sẽ bị trừng phạt.”
Cô nghe thấy tiếng anh cởi thắt lưng da. Tiếng kim loại va vào mặt da vang lên dứt khoát trong căn phòng yên tĩnh. An Chi căng thẳng đến mức không dám quay lại.
“Quay lại,” anh ra lệnh.
An Chi từ từ xoay chiếc ghế. Lục Viễn đang cầm chiếc thắt lưng da màu đen trên tay. Anh nhìn cô, ánh mắt không hề có sự dâm tục, chỉ có sự nghiêm khắc và quyền lực tuyệt đối của một người thầy đang dạy dỗ học trò.
“Cô An Chi, cô là một người thông minh, nhưng cô thiếu kỷ luật,” anh nói, giọng đều đều. “Sự thông minh không thể che đậy sự thiếu tập trung. Và tôi sẽ dạy cô cách tập trung, bằng mọi giác quan.”
Anh không dùng thắt lưng. Thay vào đó, anh dùng đầu thắt lưng lạnh lẽo chạm nhẹ vào xương quai xanh của cô, lướt xuống cổ áo, dừng lại ở vị trí gần khe ngực.
An Chi nhắm chặt mắt. Sự đụng chạm này không gây đau đớn, nhưng lại khiến cô xấu hổ và kích thích đến cùng cực. Đây là một hình phạt tinh thần, nơi anh sử dụng quyền lực và sự cấm kỵ để kiểm soát cô.
“Giáo sư Lục…” cô rên lên, cố gắng chống cự.
“Luật 1: Tuân thủ tuyệt đối,” anh nhắc nhở, rồi từ từ trượt chiếc thắt lưng xuống dưới. Lòng bàn tay ấm nóng của anh đặt lên vai cô, ấn cô trở lại chiếc ghế.
“Bây giờ, tiếp tục công việc,” anh ra lệnh. “Nếu còn lỗi sai nào nữa... hình phạt sẽ không chỉ dừng lại ở sự tâm lý đâu.”
Lục Viễn quay lại, chiếc thắt lưng được anh đặt lên mặt bàn làm việc, như một lời đe dọa im lặng.
An Chi run rẩy quay lại máy tính. Lần này, cô gõ phím nhanh hơn, tập trung hơn. Cô không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, thay vào đó là sự adrenaline và một cảm giác khao khát được kiểm soát đang bùng lên mãnh liệt.
Cô biết Lục Viễn đã thắng ván này. Anh đã biến sự thách thức học thuật thành một thỏa thuận trao đổi cấm kỵ: Sự Chi Phối đổi lấy Điểm A+. Và cô, một cách đáng xấu hổ, lại muốn tiếp tục trò chơi này.