dạy dỗ trong giờ nghiên cứu

Chương 3: THỎA THUẬN TRAO ĐỔI: SỨC HÚT CỦA SỰ CẤM KỴ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày tiếp theo trôi qua như một cơn ác mộng ngọt ngào đối với An Chi.

Mỗi tối, cô đều phải đến phòng thí nghiệm của Lục Viễn. Dưới danh nghĩa "tham khảo dữ liệu và hướng dẫn thêm," Lục Viễn đã tạo ra một không gian riêng tư và hoàn toàn bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài.

Trong những giờ làm việc đó, anh không hề đụng chạm cô thêm lần nào. Lục Viễn giữ khoảng cách vật lý một cách hoàn hảo, chỉ dùng lời nói và ánh mắt để kiểm soát cô. Anh ngồi đối diện, đôi lúc anh sẽ đứng dậy, tiến đến bên cô, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào màn hình hoặc cuốn sách để chỉ ra lỗi sai. Sự gần gũi chỉ kéo dài vài giây, nhưng đủ để thổi bùng ngọn lửa căng thẳng giữa họ.

An Chi nhận ra, anh đang chơi đùa với tâm lý cô. Anh không chỉ kiểm tra khả năng phân tích của cô, mà còn kiểm tra khả năng chịu đựng của cô trước sự quyến rũ chết người và quyền lực của anh.

Cô đã tìm ra manh mối đầu tiên về sự bất thường trong dữ liệu: Biến số thay đổi đó xảy ra ngay trước khi một bài báo học thuật quan trọng của Lục Viễn được công bố. Cô nghi ngờ có sự rò rỉ thông tin hoặc một cuộc tấn công mạng nhằm vào anh. Nhưng khi cô trình bày giả thuyết này, Lục Viễn chỉ nhếch môi.

"Giả thuyết của cô rất sắc bén, An Chi," anh nói, gọi thẳng tên cô mà không thêm kính ngữ "cô", sự thân mật đó khiến cô rùng mình. "Nhưng nó chỉ mới là giả thuyết. Cô phải đào sâu hơn, tìm ra bằng chứng thực tế, không phải là những suy đoán rỗng tuếch."

Tối hôm đó, An Chi kiệt sức. Cô đã làm việc liên tục mười tiếng đồng hồ, đầu óc căng như dây đàn. Cô gục đầu xuống bàn, tóc xõa xuống che đi khuôn mặt mệt mỏi.

"Đứng dậy, An Chi," giọng Lục Viễn vang lên, lạnh lùng và nghiêm khắc. "Không có chỗ cho sự yếu đuối trong nghiên cứu. Đặc biệt là khi cô đang đối đầu với tôi."

An Chi ngước lên, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. "Tôi đã nói tôi không cần nỗ lực 200%. Tôi đã cạn kiệt năng lượng rồi, Giáo sư Lục."

Cô bật dậy, chuẩn bị thu dọn đồ đạc. Hôm nay cô quyết tâm kết thúc buổi làm việc này sớm.

"Cô muốn kết thúc?" Lục Viễn chậm rãi đứng dậy. Anh bước ra khỏi bàn làm việc, tiến thẳng về phía cô.

Lần này, không còn là những cái chạm nhẹ vô tình. Lục Viễn sải bước đến, sự uy hiếp từ cơ thể cao lớn của anh dồn An Chi vào góc tường. Cô cảm thấy không khí loãng đi.

"Thỏa thuận ban đầu là gì, An Chi?" Anh ép cô vào tường, hai tay chống ở hai bên, vây cô trong vòng tay rắn chắc của mình. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài cm. "Tôi sẽ đảm bảo cô đạt A+ nếu cô tuân theo mọi yêu cầu cá nhân của tôi trong giờ học."

An Chi ngẩng đầu nhìn anh, hơi thở cô trở nên gấp gáp. Cô ngửi thấy mùi gỗ đàn hương mạnh mẽ, cùng với một chút hương cà phê đen mới pha. Sự gần gũi này vượt xa giới hạn của sự căng thẳng học thuật.

"Thầy... Thầy chưa đưa ra yêu cầu nào ngoài việc nghiên cứu," An Chi lắp bắp.

Nụ cười lạnh lùng trên môi Lục Viễn càng thêm sâu. Anh cúi thấp xuống, đưa một tay lên, nhẹ nhàng vén lọn tóc vương trên má cô, để lộ vành tai đỏ ửng.

"Đúng vậy. Tôi chưa yêu cầu," anh thì thầm, giọng nói trầm khàn như tiếng đàn cello. "Nhưng cô đã kiệt sức. Tôi phải trừng phạt sự thiếu tập trung của cô."

An Chi cảm thấy bụng dưới nóng ran. Đây là lần đầu tiên anh không giả vờ che giấu ý định của mình. Anh đang dùng quyền lực giáo sư để thực hiện một hành động hoàn toàn cấm kỵ.

"Thầy không thể..."

"Tại sao không?" Lục Viễn ngắt lời, anh ấn mạnh cơ thể mình vào cô, khiến cô cảm nhận được nhiệt độ và sự cứng rắn qua lớp vải mỏng. "Cô muốn đạt được thành công mà không cần nỗ lực? Vậy thì hãy nỗ lực đáp ứng tôi. Đó là điều tôi yêu cầu."

Anh không để cô kịp phản ứng. Đôi môi lạnh lùng, dứt khoát của anh ập xuống, chiếm lấy môi cô một cách mạnh mẽ.

Nụ hôn không hề lãng mạn, nó là một sự chiếm đoạt thuần túy. Anh nghiêng đầu, ép cô phải mở miệng, lưỡi anh xâm nhập sâu, thô bạo vét sạch mọi ngóc ngách, như thể anh đang tìm kiếm câu trả lời cho mọi sự thách thức mà cô đã đưa ra.

An Chi hoàn toàn bất ngờ. Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng Lục Viễn quá mạnh. Một tay anh giữ chặt gáy cô, khiến cô không thể trốn thoát, tay còn lại siết chặt eo cô, kéo cơ thể cô dán chặt vào anh, đến mức cô cảm nhận rõ ràng sự thay đổi đột ngột và nóng bỏng dưới lớp quần tây của anh.

Hơi thở của cô bị rút cạn. Cô chỉ biết bám víu vào áo sơ mi của anh, bị cuốn vào cơn cuồng phong chiếm hữu không thể kiểm soát.

Lục Viễn dứt ra, đôi mắt anh rực lên ngọn lửa khao khát bị đè nén bấy lâu. Anh nhìn cô, hơi thở nặng nề, khuôn mặt không còn vẻ lạnh lùng như ban đầu, thay vào đó là sự dục vọng và nguy hiểm.

"Đây là hình phạt cho sự yếu đuối của cô," anh nói khẽ, giọng khàn đặc. "Lần sau, nếu cô không hoàn thành tốt công việc... hình phạt sẽ nặng nề hơn. Cô có hiểu không?"

An Chi không thể trả lời. Cô chỉ có thể gật đầu một cách vô thức, môi cô sưng tấy và hơi thở cô hoàn toàn rối loạn. Toàn bộ cơ thể cô run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà vì sự kích thích mạnh mẽ vừa ập đến.

Anh buông lỏng tay. An Chi vội vàng lùi lại, ôm lấy vai mình.

"Về đi," Lục Viễn nói, giọng anh đã trở lại vẻ kiểm soát, nhưng khóe môi anh vẫn còn vương lại sự gợi cảm vừa rồi. "Ngày mai, tôi muốn cô tìm ra địa chỉ IP đó thuộc về ai."

An Chi quay đầu bỏ chạy, cô không dám nhìn lại. Cô chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, qua hành lang vắng vẻ, trái tim cô đập như muốn vỡ tung.

Khi cánh cửa khu nghiên cứu khép lại, Lục Viễn tiến đến bên chiếc ghế cô vừa ngồi. Anh đưa tay lên chạm vào môi mình, nơi vẫn còn vương lại vị ngọt và sự phản kháng của cô.

Anh nhắm mắt lại. Lớp vỏ bọc lý trí đã bị phá vỡ. Anh đã bắt đầu trò chơi này, và anh biết, việc kiểm soát một thiên tài ngang bướng như An Chi không hề dễ dàng. Nhưng anh thích sự thách thức.

Anh lấy điện thoại, gửi một tin nhắn đến số riêng của An Chi:

Nội dung: Đêm nay, cô sẽ mơ thấy tôi. Và cô sẽ khao khát được tôi trừng phạt thêm lần nữa.

Sau đó, anh mỉm cười, một nụ cười mà chưa từng ai trong trường đại học này từng thấy. Sự cấm kỵ và nguy hiểm của mối quan hệ này chính là chất xúc tác mạnh mẽ nhất. Lục Viễn biết, An Chi sẽ không thể từ bỏ. Cô đã bị anh đánh dấu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×