Sàn đấu thầu của dự án "Khu Đô Thị Ánh Dương" là một chiến trường không tiếng súng, diễn ra tại sảnh Grand Ballroom lộng lẫy của khách sạn Quốc Tế. Mùi nước hoa đắt tiền, tiếng lách cách của ly champagne và những cái bắt tay xã giao chỉ là lớp vỏ bọc che đậy sự thèm khát quyền lực và lợi nhuận khổng lồ. Lam An đứng lặng lẽ ở góc phòng, chiếc váy đen ôm sát như một lớp áo giáp, đôi mắt thẳm sâu giấu kín ngọn lửa của mối thù năm năm.
Hôm nay, cô không phải là Lam An, con gái của cố chủ tịch tập đoàn KTS Thiên Phát, mà là An Lam, đại diện cho một công ty thiết kế độc lập, non trẻ tên là Zenith. Cô trở lại, mang theo bản vẽ kiến trúc hoàn hảo nhất đời mình, không chỉ để chiến thắng hợp đồng này mà còn để chạm trán trực tiếp với đế chế đã nuốt chửng tất cả của cô: H&T Group.
Tập đoàn H&T Group luôn là tâm điểm của sự kiện. Và Hàn Thần, Tổng Giám đốc của H&T, chính là trung tâm của cơn bão đó. Anh xuất hiện, không ồn ào nhưng lập tức khiến mọi ánh mắt đổ dồn. Bộ vest Ý cắt may hoàn hảo, khí chất lạnh lùng toát ra sự kiểm soát tuyệt đối. Anh là một bức tượng tạc từ băng giá và thép, đẹp đẽ, đáng sợ, và không thể chạm tới. Lam An cảm thấy lồng ngực mình siết lại, đó không chỉ là sự căm ghét, mà còn là một cảm giác áp lực khó cưỡng từ một đối thủ ngang tầm.
Khi đến lượt Zenith trình bày, Lam An bước lên bục. Bản thiết kế của cô, "Hơi Thở Của Thành Phố", là sự kết hợp của nghệ thuật và tính ứng dụng, nhận được những tràng pháo tay lịch sự từ hội đồng giám khảo và sự trầm trồ từ các kiến trúc sư đồng nghiệp. Cô nhìn thẳng về phía Hàn Thần. Anh đang ngồi ở hàng ghế đầu, một tay chống cằm, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, không một gợn cảm xúc. Ánh nhìn đó khiến cô như bị tước bỏ mọi lớp ngụy trang.
Đến lượt H&T Group. Họ trình bày không phải bằng một bản vẽ xuất sắc, mà bằng một kế hoạch tài chính vững chắc, một mạng lưới đối tác chính trị không thể bị lay chuyển và một lời hứa đảm bảo tiến độ tuyệt đối. Lam An biết, trong cuộc chơi này, nghệ thuật chỉ là một món trang sức, còn tiền bạc và quyền lực mới là vương miện.
Kết quả công bố: H&T Group giành chiến thắng tuyệt đối.
Lam An cố gắng giữ bình tĩnh, cúi chào và rời khỏi sân khấu. Khi cô đi ngang qua, Hàn Thần hơi nghiêng người, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo như lưỡi dao cạo, lướt qua tai cô: "Thiết kế của cô đẹp. Nhưng cô biết đấy, thế giới này không được xây bằng những giấc mơ đẹp."
Đó là một câu nói ngắn gọn, nhưng đủ để đốt cháy lớp phòng thủ cuối cùng của Lam An. Cô nghiến răng, quay mặt đi, không đáp lại. Thất bại này cay đắng hơn cả năm năm lưu lạc.
Tối hôm đó, trở về căn hộ thuê chật hẹp, Lam An biết mình đã cạn kiệt mọi hy vọng đấu tranh hợp pháp. Món nợ của công ty cũ, nay thuộc về một quỹ đầu tư giấu mặt, đã đến hạn chót. Cánh cửa gỗ ọp ẹp vang lên tiếng gõ dứt khoát.
Đó là luật sư Dương, người quản lý tài sản cũ của gia đình cô. Khuôn mặt ông lộ rõ sự lo lắng. Ông đặt lên bàn một tài liệu cũ kỹ, niêm phong bằng sáp đỏ.
"An tiểu thư, đây là di chúc phụ của cố chủ tịch, được kích hoạt khi tài sản gia tộc rơi vào nguy cơ bị tịch thu hoàn toàn." Luật sư Dương giọng run run. "Để bảo toàn 30% cổ phần cuối cùng trong khu đất trung tâm, di chúc yêu cầu cô phải kết hôn với một thành viên cấp cao có cổ phần tại H&T Group, trong thời hạn một năm, trước khi món nợ được thanh lý."
Lam An gần như bật cười thành tiếng. Số phận trêu ngươi đến mức khó tin. Cô phải cưới kẻ thù không đội trời chung, Hàn Thần, người đàn ông mà cô đã thề sẽ hủy hoại? Cô biết di chúc này là một cái bẫy tinh vi, được sắp đặt từ lâu.
"Hàn Thần đã biết điều này, đúng không?" Cô hỏi, giọng cô lạnh hơn cả đá.
"Tổng Giám đốc Hàn đã liên lạc. Ông ấy... đã chuẩn bị sẵn một bản hợp đồng hôn nhân."
Mười giờ đêm, Lam An đứng trước cánh cửa kim loại nặng nề dẫn vào penthouse của Hàn Thần, nằm trên đỉnh tòa tháp H&T chọc trời. Không gian bên trong xa hoa đến mức ngột ngạt. Anh đang đứng bên cửa sổ kính lớn, nhìn xuống thành phố rực rỡ, nhưng bóng lưng anh cô độc đến kỳ lạ.
"Cô đến đúng giờ," Hàn Thần nói, không quay đầu lại.
Lam An ném chiếc túi xách lên ghế sofa, đi thẳng đến chiếc bàn đá cẩm thạch đen nơi bản hợp đồng đặt sẵn. Cô không phí lời chào hỏi.
"Bản hợp đồng này... tôi là công cụ để anh hợp thức hóa điều gì?" Lam An hỏi thẳng, lật từng trang giấy.
Hàn Thần quay lại, ánh mắt anh sắc như dao găm. "Cô không có quyền hỏi. Cô chỉ có quyền chọn: ký hoặc mất tất cả."
Anh bước đến gần, sự hiện diện của anh như một bức tường áp chế. Lam An lướt nhanh qua các điều khoản: Hôn nhân giả kéo dài 12 tháng. Không có tình yêu, không có ràng buộc cảm xúc. Chia sẻ phòng ngủ, nhưng...
Đến điều khoản cuối cùng, Lam An dừng lại, ngón tay run rẩy chạm vào dòng chữ được in đậm.
Điều 5: Nghĩa vụ thân mật.
"Đây là điều kiện thêm vào," Hàn Thần giải thích, giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng, không chút vương vấn. "Cuộc hôn nhân này phải chân thật trước mắt công chúng và hội đồng quản trị. Và tôi không thích ngủ một mình trong một năm."
Mặt Lam An tái đi. Cô cảm thấy bị sỉ nhục, bị đẩy vào vũng bùn bẩn thỉu nhất. Anh không chỉ muốn tài sản của cô, mà còn muốn cả thể xác và linh hồn cô. Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh, cố gắng tìm kiếm một chút nhân tính, nhưng chỉ thấy sự thống trị.
"Nếu tôi ký," cô nói, giọng khàn đặc, "anh phải hứa trả lại cho tôi 30% cổ phần đó nguyên vẹn sau một năm, và trả món nợ cho tôi."
"Đương nhiên," Hàn Thần nhếch mép. "Tôi không nghèo đến mức cần tài sản tàn dư của cô, Lam An. Tôi chỉ cần sự tuân thủ của cô."
Lam An hít một hơi sâu, nỗi hận thù cuộn trào trở thành một quyết tâm lạnh lùng. Cô cầm chiếc bút bạc lên, cảm thấy như mình đang cầm một thanh kiếm để tuyên chiến. Mười hai tháng. Cô sẽ sống trong lòng địch, tìm ra bí mật năm xưa, và lật đổ anh. Sự nhục nhã này sẽ là động lực mạnh mẽ nhất.
"Ký xong rồi, Hàn Tổng," cô buông bút xuống, âm thanh khô khốc.
Hàn Thần cầm bản hợp đồng, đặt vào két sắt như một vật phẩm vô tri. Anh nhìn cô, ánh mắt lướt qua từ đỉnh đầu đến gót chân, dừng lại trên đôi môi đang mím chặt của cô.
"Chào mừng, Hàn phu nhân," anh nói, giọng nói mang theo một ý vị chiếm hữu nguy hiểm. "Từ giây phút này, cô thuộc về tôi."
Lam An không đáp, chỉ đứng thẳng, một bóng đêm kiêu hãnh và rực lửa trong căn phòng lạnh lẽo. Cuộc chiến, chính thức bắt đầu.