Đèn đường hắt lên mái kính của chiếc Mercedes S-Class, tạo ra một vệt sáng lạnh lẽo. Lam An ngồi trong xe, chiếc vali duy nhất của cô nằm ở ghế bên cạnh, chứa đựng tất cả những gì còn sót lại của năm năm tự lực cánh sinh. Chiếc xe lướt qua khu biệt thự hạng sang ven sông, nơi từng là biểu tượng của giới thượng lưu mà Lam An đã từng thuộc về, và giờ đây, cô trở lại, với một thân phận hoàn toàn khác.
Chiếc xe dừng lại trước cổng Biệt thự Thiên Mệnh – nơi ở riêng của Hàn Thần. Nó không phải là một ngôi nhà, mà là một pháo đài bằng đá cẩm thạch và kính, sự xa hoa lấn át đến mức gần như vô vị. Cô bước xuống, hít một hơi thật sâu. Kế hoạch đã bắt đầu. Mười hai tháng để sống trong hang cọp, không được phép bộc lộ yếu đuối.
Người quản gia, ông Lưu, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị, cúi chào cô một cách cung kính, nhưng Lam An cảm nhận được sự đánh giá lạnh lùng trong ánh mắt ông ta. Cô chính thức là "Hàn phu nhân", nhưng mọi người đều biết cô là người phụ nữ bị Tổng Giám đốc Hàn "mua" về.
"Hàn phu nhân, hành lý của cô sẽ được đưa lên. Phòng của cô ở tầng hai, cạnh phòng của Tổng Giám đốc," ông Lưu nói, giọng đều đều như robot.
Lam An nhếch môi, "Cảm ơn, nhưng tôi cần làm rõ một chuyện. Theo điều khoản của hợp đồng, tôi chia sẻ phòng ngủ với Hàn Tổng. Việc chuẩn bị hai phòng là không cần thiết."
Ông Lưu hơi khựng lại, vẻ mặt cứng nhắc. Ông ta nhanh chóng lấy lại sự chuyên nghiệp: "Tôi xin lỗi. Tôi sẽ cho người chuẩn bị lại. Tổng Giám đốc Hàn đã dặn, cô có thể tùy ý sắp xếp nội thất theo ý muốn của mình."
"Không cần," Lam An đáp. "Tôi sẽ không thay đổi bất cứ thứ gì trong lãnh thổ của người khác. Chỉ cần một chỗ để đặt vali là đủ."
Cô đi thẳng lên tầng hai. Hành lang rộng lớn, được lát đá hoa cương Ý, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ từ đèn chùm pha lê. Căn phòng của Hàn Thần, hay giờ là phòng của họ, rộng gấp ba lần căn hộ thuê trước kia của cô. Mọi thứ đều được sắp xếp theo tông màu đen, xám và trắng – lạnh lùng, tối giản, và mang đậm dấu ấn của người đàn ông đó.
Cửa sổ kính sát trần nhìn thẳng ra đường chân trời thành phố, giống như phòng làm việc của anh. Đứng ở đây, Lam An cảm thấy như đang đứng trên đỉnh thế giới, nhưng cũng bị cô lập khỏi nó.
Hàn Thần không có ở nhà. Anh đã đi công tác khẩn cấp, một động thái rất "Hàn Thần": đẩy đối phương vào tình huống mới mà không cho họ thời gian làm quen hay phản kháng.
Lam An mở vali. Cô lấy ra vài bộ đồ, một chiếc laptop cũ và một cuốn sổ tay bìa da đã sờn. Không một bức ảnh gia đình nào được mang theo, cô đã học cách chôn vùi quá khứ vào nơi sâu nhất của trái tim, chỉ giữ lại ngọn lửa hận thù làm ánh sáng dẫn đường.
Cô bước vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng, cố gắng xua tan đi sự mệt mỏi và nỗi nhục nhã của buổi tối hôm qua. Khi cô trở ra, quấn một chiếc khăn tắm trắng muốt, Lam An nhìn thấy một chiếc tủ quần áo âm tường đang mở, chứa đầy vest, sơ mi và cà vạt. Mọi thứ đều ngăn nắp đến mức ám ảnh. Cô lướt ngón tay trên chất liệu vải cao cấp của một chiếc áo khoác đen. Mùi hương nam tính lạnh lẽo, mạnh mẽ của anh phảng phất trong không khí.
Đó là lúc cô nhận ra sự thật trớ trêu: họ là kẻ thù, nhưng họ phải ngủ chung giường.
Khoảng nửa đêm, Lam An đang làm việc trên laptop, đọc lại các báo cáo tài chính của KTS Thiên Phát năm xưa, tìm kiếm lỗ hổng. Tiếng động cơ xe ô tô vọng lên từ sân biệt thự. Anh đã về.
Cô nhanh chóng đóng laptop, giấu vào hộc tủ đầu giường và tắt đèn. Cô nằm thẳng trên chiếc giường King size rộng lớn, giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân chậm rãi, dứt khoát dừng lại ở cửa phòng. Hàn Thần bước vào. Dù trong bóng tối, cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ, đầy áp lực của anh. Anh đi thẳng vào phòng tắm, không thèm nhìn về phía giường.
Tiếng nước chảy róc rách, sau đó là sự im lặng. Anh bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông, cơ thể rắn chắc, vạm vỡ như một vị thần Hy Lạp bị đày xuống trần gian. Mái tóc đen ướt sũng nhỏ từng giọt nước xuống sàn gỗ. Anh dừng lại bên tủ rượu mini, rót cho mình một ly whisky.
Anh không bật đèn, nhưng ánh sáng leo lắt từ thành phố xuyên qua cửa sổ đủ để Lam An nhìn thấy đường nét kiệt xuất trên khuôn mặt anh. Sự căng thẳng trong cô tăng lên đến đỉnh điểm. Cô nằm bất động, nhịp thở cố giữ ở mức đều đặn nhất có thể.
Hàn Thần uống cạn ly rượu, rồi tiến về phía giường. Anh không nằm xuống ngay. Anh đứng đó, nhìn thẳng vào cô trong bóng tối.
"Không cần phải giả vờ," giọng anh trầm khàn, mang theo chút men rượu và sự mệt mỏi. "Tôi biết cô chưa ngủ."
Lam An mở mắt, ánh mắt chạm nhau trong bóng tối, như hai tia lửa điện va chạm.
"Hàn Tổng, tôi không nghĩ việc giả vờ ngủ lại là một điều khoản vi phạm hợp đồng," cô đáp, giọng bình thản.
Hàn Thần nhếch môi, ném chiếc khăn lên ghế bành. Anh trần trụi, và Lam An buộc phải quay mặt đi, sự kiêu hãnh của cô bị thử thách bởi sự trơ trẽn của anh.
"Ngủ đi, Lam An," anh nói, giọng anh gần như là một mệnh lệnh. "Hôm nay tôi mệt. Chúng ta sẽ bắt đầu Điều 5 vào một đêm khác, khi cô đã sẵn sàng hơn."
Anh nằm xuống bên cạnh cô. Chiếc giường rộng nhưng khoảng cách giữa họ lại như một vực sâu vô tận. Hơi thở đều đặn của anh phả vào không khí, ấm áp một cách nguy hiểm. Lam An có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương và bạc hà tươi mát.
Cô biết anh đang thử cô. Anh muốn xem phản ứng của cô, muốn cô bộc lộ sự sợ hãi hoặc ghê tởm. Nhưng Lam An là một chiến binh. Cô quay lưng lại với anh, đưa tay ôm lấy chính mình.
"Đừng quên, Hàn Tổng," cô thì thầm, dù biết anh đã nghe rõ, "tôi là vợ hợp pháp của anh. Nếu có bất cứ ai phải lo lắng về việc bị chiếm đoạt, đó không phải là tôi."
Hàn Thần im lặng một lúc lâu. Sau đó, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, kéo cô sát vào lưng mình. Cơ thể anh nóng bỏng như một lò lửa. Lam An giật nảy mình, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Thứ hai, cô là Lam An, không phải An Lam," anh thì thầm bên tai cô. "Và thứ ba, Hàn phu nhân, đã kết hôn thì phải ngủ như thế này."
Sự chiếm hữu này không phải là tình dục, mà là quyền lực tuyệt đối. Anh muốn cô cảm nhận được sự kiểm soát của anh ngay cả trong giấc ngủ. Lam An cứng người, toàn thân căng như dây đàn, nhưng cô không chống cự. Cô không thể để anh thấy cô sợ hãi.
Cô nằm im, cảm nhận nhịp tim chậm rãi, mạnh mẽ của anh phía sau lưng. Cô biết, đêm nay chỉ là khởi đầu. Lớp màng băng giá của mối quan hệ này sẽ sớm tan chảy, nhưng không phải vì tình yêu, mà vì ngọn lửa của dục vọng và thù hận đang âm ỉ cháy giữa hai người.