dây trói máu mủ

Chương 1: Bóng Đêm Che Chở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bảy năm trước, cuộc đời Nguyệt An chìm trong bóng tối. Một vụ tai nạn giao thông thảm khốc đã cướp đi cha mẹ ruột của cô, để lại một cô bé 10 tuổi bơ vơ giữa thế giới rộng lớn. Nỗi đau quá lớn, sự mất mát đột ngột đã nghiền nát tâm hồn non nớt của An, khiến cô thu mình vào vỏ ốc của sự câm lặng. Dòng họ, những người thân xa lạ, đều ngoảnh mặt. Không ai muốn nhận nuôi một đứa trẻ mang gánh nặng của quá khứ và sự u uất.

Và rồi, Minh Kiệt xuất hiện, như một vị cứu tinh bước ra từ trong bóng tối. Anh ta là bạn thân của cha cô, một người đàn ông thành đạt, quyền lực, và luôn toát ra vẻ bí ẩn. Minh Kiệt đã nhận nuôi Nguyệt An, đưa cô về dinh thự rộng lớn của mình, một nơi xa hoa nhưng cũng đầy vẻ u tối, tĩnh mịch.

Đối với Nguyệt An khi đó, Minh Kiệt là tất cả. Anh ta không chỉ là cha nuôi, là người đã che chở cô khỏi sự lạnh lẽo của thế giới, mà còn là người duy nhất mang lại cho cô cảm giác an toànthuộc về. Anh ta cho cô một mái nhà, những bữa ăn ngon, và quan trọng nhất, một sự hiện diện vững chãi. An gọi anh là "ba", một từ thiêng liêng mà cô dành cho người đàn ông đã cứu rỗi cuộc đời mình. Minh Kiệt, trong những năm tháng đầu, vẫn gọi cô là "con gái" hoặc "Nguyệt An", giữ đúng vai trò của một người cha nuôi mực thước.

Những ngày đầu, Minh Kiệt luôn giữ một khoảng cách nhất định. Anh ta dịu dàng, nhưng không quá gần gũi. Anh ta dạy cô học, mua cho cô những món đồ chơi đẹp nhất, nhưng chưa bao giờ ôm cô hay thể hiện sự âu yếm quá mức. An hiểu, anh là người bận rộn, một doanh nhân thành đạt với công việc chất chồng. Cô chấp nhận sự quan tâm thầm lặng đó, biết ơn từng ánh mắt, từng lời hỏi han của anh.

Nhưng rồi, thời gian trôi đi, Nguyệt An lớn dần. Từ một cô bé 10 tuổi gầy gò, u uất, cô dần trở thành một thiếu nữ 17 tuổi, với vóc dáng mảnh mai, mái tóc dài mượt mà, và đôi mắt đen láy ẩn chứa nhiều tâm sự. Sự thay đổi của cô không thể thoát khỏi ánh mắt của Minh Kiệt.

Đêm đó, một cơn bão bất chợt ập đến. Sấm chớp rạch ngang bầu trời, mưa xối xả đập vào cửa kính. Nguyệt An, vốn rất sợ sấm sét, nằm co ro trên giường, đôi tay ôm chặt lấy gối, toàn thân run rẩy. Cô không dám gọi ai, chỉ biết cắn chặt môi để tiếng nấc không bật ra.

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng cô khẽ mở. Minh Kiệt bước vào. Anh ta không bật đèn, chỉ có ánh sáng chớp loáng từ tia sét bên ngoài đủ để Nguyệt An nhìn thấy bóng hình cao lớn của anh. Minh Kiệt tiến đến bên giường, không nói gì.

Nguyệt An, theo bản năng, bật dậy, đôi mắt cô ngấn nước nhìn anh. "Ba..." tiếng cô run rẩy.

Minh Kiệt không ôm cô như một người cha an ủi con gái. Anh ta chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, đưa tay ra, vuốt ve mái tóc cô. Cái chạm của anh ta, tưởng chừng như vô tình, lại mang theo một luồng điện lạ chạy dọc sống lưng Nguyệt An. Cô chưa từng cảm nhận được một cái chạm nào như vậy từ anh. Nó không giống sự ấm áp của người cha, mà là một sự kích thích mơ hồ, một cảm giác tê dại lan tỏa.

Minh Kiệt không nói gì, chỉ tiếp tục vuốt ve tóc cô, rồi bàn tay anh ta từ từ lướt xuống, nhẹ nhàng chạm vào cổ cô, khẽ miết lên làn da mềm mại. Hơi thở Nguyệt An trở nên dồn dập. Cô cảm thấy một sự căng thẳng lạ lùng, một sự háo hức bệnh hoạn đối với những gì sắp diễn ra. Bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, cùng với sự hiện diện của Minh Kiệt, không còn đáng sợ. Thay vào đó, nó trở thành một tấm màn che chở, che giấu đi những cảm xúc phức tạp, những ham muốn đang dần nảy mầm trong lòng cô, và trong cả người cha nuôi của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×