Cái chạm của Minh Kiệt đêm qua vẫn còn in hằn trên da thịt Nguyệt An, như một dòng điện chạy dọc sống lưng, không dứt. Cô thức dậy vào sáng hôm sau với một cảm giác bồn chồn, khó tả. Mối bận tâm không phải là cơn bão đã tan, mà là hơi ấm lạ lùng từ bàn tay anh ta, và ánh mắt sâu thẳm cô bắt gặp trong bóng tối.
Sáng hôm đó, Nguyệt An xuống nhà dùng bữa sáng như thường lệ. Minh Kiệt đã ngồi sẵn ở bàn, đọc báo. Anh ta vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, uy nghiêm như mọi khi, không hề có dấu hiệu nào của những gì đã xảy ra đêm qua. An ngồi vào chỗ của mình, cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng ánh mắt cô cứ vô thức liếc nhìn anh ta.
Minh Kiệt đặt tờ báo xuống, nhìn Nguyệt An. "Tối qua con sợ lắm à?" giọng anh ta trầm ấm, quan tâm.
Nguyệt An khẽ giật mình, không ngờ anh ta lại nhắc đến chuyện đó. "Dạ... có một chút, ba." Cô cúi đầu, tránh ánh mắt anh ta, cảm thấy một chút ngượng ngùng khi nhớ lại cảm giác tê dại khi anh ta chạm vào cổ mình.
Minh Kiệt khẽ cười, một nụ cười rất nhẹ, khó nhận thấy. "Không sao. Có ba ở đây, con không cần sợ."
Lời nói đó, thay vì mang đến sự an tâm thuần túy của một người cha, lại khiến Nguyệt An cảm thấy một sự chiếm hữu mơ hồ. Có anh ta ở đây, cô sẽ không sợ hãi. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một sự kiểm soát tinh vi đang dần len lỏi vào cuộc sống của mình.
Buổi chiều hôm đó, Nguyệt An đang đọc sách trong thư viện. Đây là nơi cô yêu thích nhất trong dinh thự, với những giá sách cao vút và mùi giấy cũ đặc trưng. Cô đang say sưa với câu chuyện của mình thì cảm thấy một sự hiện diện phía sau.
Minh Kiệt đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt anh ta dán chặt vào cô. Anh ta không nói gì, chỉ đơn thuần quan sát. Nguyệt An cảm thấy một sự bất an nhẹ, nhưng đồng thời, một sự mong đợi khó hiểu cũng trỗi dậy trong lòng. Cô biết anh ta đang nhìn mình, và cô thích cái cảm giác đó, dù nó có chút sai trái.
"Sách hay đến vậy sao, con gái?" Minh Kiệt cất tiếng, giọng anh ta trầm thấp.
Nguyệt An ngẩng đầu lên, gương mặt cô hơi ửng hồng. "Dạ... cũng hay ạ, ba."
Minh Kiệt bước đến, không lại gần ghế cô ngồi, mà chỉ đứng cách đó vài bước. Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, một cái chạm thoáng qua nhưng lại khiến Nguyệt An cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, mạnh hơn cả đêm qua. Ngón tay anh ta khẽ miết lên làn da mềm mại của cô, chỉ một chút, rồi rút về.
"Nguyệt An," Minh Kiệt thì thầm, giọng anh ta không còn là giọng của người cha nói với con gái. Nó trầm hơn, mang theo một chút gì đó thăm dò, một chút dục vọng mơ hồ.
Nguyệt An không biết phải trả lời thế nào. Cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cái chạm của anh ta, ánh mắt anh ta, và lời nói đầy ẩn ý đó đã xóa nhòa ranh giới giữa tình phụ tử. Cô không còn cảm nhận được sự ấm áp thuần túy của người cha, mà là một hơi ấm lạ lùng, một hơi ấm mang theo sức nóng của những ham muốn bị đè nén, cả của anh ta và của chính cô.
Tối đó, khi Nguyệt An nằm trên giường, cô không thể chợp mắt. Tâm trí cô tràn ngập hình ảnh Minh Kiệt, những cái chạm của anh ta, và lời thì thầm đầy ẩn ý. Cô cảm thấy một sự kích thích mãnh liệt chạy khắp cơ thể, một sự khao khát vô thức mà cô không dám gọi tên. Dưới ánh trăng mờ ảo, Nguyệt An khẽ đưa tay lên, chạm vào cổ mình, nơi Minh Kiệt đã vuốt ve. Cô cảm nhận được hơi ấm tưởng tượng còn sót lại, hơi ấm của một mối quan hệ đang bước vào một ngã rẽ đầy cấm kỵ và ám ảnh.