để cô dạy em làm người lớn

Chương 1: Cơn Mưa Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

⛈️ Không Gian Bị Phong Tỏa

Trường cấp ba Tinh Hoa đã chìm vào bóng tối ngoài trời. Một cơn mưa rào mùa hè bất ngờ ập đến, dữ dội và dai dẳng, khiến toàn bộ học sinh và giáo viên phải đổ xô về nhà. Tuy nhiên, trong phòng học cuối hành lang, cô giáo Thanh Mai và cậu học sinh Tùng Phong lại bị kẹt lại.

Thanh Mai (28 tuổi) là giáo viên Văn học và phụ trách Câu lạc bộ Nghệ thuật. Cô nổi tiếng với vẻ ngoài thanh lịch, kín đáo và ánh mắt sâu thẳm đầy suy tư. Tùng Phong (18 tuổi) là học sinh cuối cấp, một chàng trai trầm tính, tài năng, nhưng đôi khi ánh mắt cháy bỏng của cậu lại mang vẻ trưởng thành bất thường.

Họ đang ở lại để hoàn thành công việc của câu lạc bộ. Khi tiếng sấm rền vang, cô Thanh Mai thở dài, đi đến cửa sổ nhìn ra màn mưa trắng xóa. Không gian nhỏ hẹp của phòng học, mùi giấy cũ và mùi mưa mát lạnh, đột nhiên trở nên ngột ngạt và riêng tư một cách đáng sợ.

Tùng Phong ngồi ở bàn cuối, trái tim cậu đập dồn dập không phải vì tiếng sấm, mà vì sự gần gũi bất ngờ với cô giáo. Cậu luôn cảm thấy một sự kết nối mãnh liệt với Thanh Mai, một cảm giác vượt xa mối quan hệ thầy trò thông thường.

🗣️ Lời Thú Nhận Đầu Tiên

Thanh Mai quay lại, cô thấy Tùng Phong đang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt sâu thẳm của cô dịu lại.

"Em không về được sao, Tùng Phong?" Thanh Mai hỏi, giọng cô nhẹ nhàng.

"Vâng, nhà em khá xa. Cô thì sao, Cô Mai?"

Thanh Mai mỉm cười, nụ cười đầy mệt mỏi và cô đơn. "Cô không vội. Cô... chỉ thấy hơi khó chịu vì sự cô độc này."

Tùng Phong đứng dậy, tiến lại gần cô. Cảm giác khát khao dâng trào trong cậu khiến cậu không thể đứng yên. Lằn ranh thầy trò dường như đang mờ đi dưới màn mưa.

"Em biết cô cô đơn," Tùng Phong nói, giọng cậu trầm và trưởng thành hơn tuổi. "Em thấy cô. Không chỉ là cô giáo, mà là một người phụ nữ."

Lời thú nhận táo bạo này khiến Thanh Mai xương sống tê dại. Cô lùi lại một bước, trái tim cô đập dồn dập. Cô đã cố gắng che giấu nỗi niềm bị kìm nén của mình, nhưng cậu học trò này đã nhìn thấu.

"Em đừng nói những điều đó, Tùng Phong. Em là học sinh của cô," Thanh Mai thì thầm, giọng cô chỉ còn là hơi thở.

"Em biết," Tùng Phong tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn nửa mét. Hơi thở nóng rực của cậu khiến Thanh Mai cảm thấy bức bối và bị kích thích. "Nhưng cơn mưa này khiến em cảm thấy chúng ta không còn ở trong trường học nữa. Chỉ có hai người lớn đang mắc kẹt và hiểu nhau."

💋 Cái Chạm Của Sự Cấm Kỵ

Sự thấu hiểu tuyệt đối trong ánh mắt Tùng Phong làm Thanh Mai đầu hàng. Cô thấy được sự chín chắn và tình yêu mãnh liệt không thể kìm nén của cậu. Cô không còn là người thầy nữa; cô là một người phụ nữ bị cuốn hút.

Thanh Mai từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má Tùng Phong. Cái chạm thân mật này là một lời đồng ý cấm kỵ.

"Cô không nên làm điều này," Thanh Mai nói, nhưng giọng cô lại chất chứa sự tuyệt vọng ngọt ngào.

Cô nhón chân lên. Trong một khoảnh khắc mạo hiểm và tuyệt vọng, cô hun nhẹ môi Tùng Phong, một nụ hôn nhanh như chớp, mang theo hương thơm của sơn dầu và sự căng thẳng bị kìm nén.

Tùng Phong lúng túng, toàn thân cậu tê dại. Đây là nụ hôn đầu tiên của cậu, và nó đến từ người phụ nữ cậu khao khát nhất.

Đúng lúc đó, mưa tạnh, và ánh nắng yếu ớt xuyên qua cửa sổ. Âm thanh xe cộ ngoài sân trường lại vang lên.

Thanh Mai lùi lại, mặt cô đỏ bừng. "Cô xin lỗi. Em... em về đi, Tùng Phong."

Tùng Phong không nói gì, ánh mắt cháy bỏng của cậu chứa đầy khao khát và bối rối. Cậu hiểu rằng, lằn ranh đã bị phá vỡ và một bí mật động trời đã được phong kín giữa họ.

🤫 Hứa Hẹn Nơi Ánh Nắng

Những ngày sau đó, mọi thứ đều thay đổi. Mỗi lần Lương Kiều nhìn thấy Tùng Phong, cô đều cảm thấy rung lên vì dư chấn của nụ hôn đó. Cái chạm không lời qua ánh mắt là một lời hứa hẹn.

Tùng Phong không còn là học sinh ngây thơ. Cậu đã trở thành người lớn đầu tiên bước vào thế giới nội tâm của Thanh Mai.

Một tin nhắn bí mật đến điện thoại Thanh Mai vào đêm khuya: Tùng Phong: Em không thể tập trung học được. Cô đã dạy em bài học mạnh mẽ nhất. Em sẽ chờ cơn mưa tiếp theo.

Thanh Mai siết chặt điện thoại, cười nhu mì và tuyệt vọng. Cô biết, cô sẽ không thể thoát khỏi người học trò này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×