để cô dạy em làm người lớn

Chương 2: Căn Phòng Bị Chiếm Đoạt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

🌧️ Lời Mời Gọi Không Lời

Năm ngày trôi qua kể từ cơn mưa định mệnh. Thanh Mai sống trong sự căng thẳng và bồn chồn thường trực. Mỗi bước chân của Tùng Phong trên hành lang, mỗi ánh mắt cậu nhìn cô trong giờ học đều là một lời nhắc nhở về nụ hôn lướt qua đó. Lằn ranh thầy trò đã hoàn toàn bị lung lay.

Chiều thứ Bảy, trường vắng lặng. Thanh Mai nán lại phòng học của Câu lạc bộ Hội họa. Cô biết, Tùng Phong cũng sẽ nán lại. Trái tim cô đập dồn dập, không phải vì sợ, mà vì mong chờ một điều không thể tránh khỏi.

Đúng như dự đoán, Tùng Phong xuất hiện. Cậu không nói một lời nào về công việc. Cậu đi thẳng đến cửa sổ. Và rồi, như một sự sắp đặt của số phận, một cơn mưa nhiệt đới khổng lồ lại ập xuống, biến cả ngôi trường thành một hòn đảo bị phong tỏa.

"Cô Mai," Tùng Phong nói, giọng cậu trầm và trưởng thành đến mức khiến Thanh Mai phải run rẩy. "Cơn mưa lại đến rồi. Em nghĩ nó không phải là ngẫu nhiên."

Thanh Mai không thể nói dối được nữa. Ánh mắt sâu thẳm của cô nhìn thẳng vào Tùng Phong. Cô biết, cô đã đầu hàng ngay từ nụ hôn hôm trước.

"Vậy, em muốn gì, Tùng Phong?" Thanh Mai thì thầm, giọng cô mang theo sự tuyệt vọng ngọt ngào. "Em biết chúng ta đang làm gì, phải không?"

🔥 Sự Quyết Đoán Của Tuổi Trẻ

Tùng Phong tiến lại gần, từng bước chân như một lời tuyên bố quyền lực. Cậu không còn lúng túng. Cậu đã trở thành người lớn hoàn toàn, được dẫn lối bằng tình yêu mãnh liệt và khát khao không thể kìm nén.

"Em muốn cô chấm dứt việc gọi em là học sinh," Tùng Phong nói. "Và em muốn cô chấm dứt sự cô đơn đó. Em đã nhìn thấy nó trong mắt cô. Và em muốn lấp đầy nó."

Cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng đưa ngón cái vuốt ve gò má Thanh Mai, nơi cậu đã đặt nụ hôn đầu tiên. Cái chạm thân mật này làm xương sống cô tê dại.

"Cô đã dạy em rất nhiều điều, Cô Mai," Tùng Phong nói, hơi thở nóng rực của cậu phả vào mặt cô. "Giờ là lúc em dạy cô bài học mà người đàn ông của cô nên dạy. Bài học về sự hòa quyện của hai con người cô đơn."

Thanh Mai hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự quyết đoán và sự chiếm hữu tinh tế này. Cô biết, cô không thể kháng cự.

"Phòng học này," Tùng Phong thì thầm, giọng cậu đầy gợi cảm và quyền lực. "Sẽ là không gian riêng của chúng ta, nơi chúng ta có thể là chính mình. Em sẽ chiếm đoạt nó, và chiếm đoạt cô."

Tùng Phong cúi xuống. Lần này, nụ hôn không phải là sự lướt qua vội vàng, mà là một sự xác nhận sâu sắc và dài lâu. Cảm giác khát khao dâng trào trong cả hai bùng cháy.

💥 Bài Học Của Người Lớn

Sự hòa quyện của họ diễn ra trong căn phòng học bị cô lập bởi tiếng mưa. Đây là sự kiện quan trọng mà bạn yêu cầu: cô giáo chủ động đáp lại sự trưởng thành của học trò, khám phá chuyện người lớn (được mô tả tinh tế qua cảm xúc và sự khao khát).

Tùng Phong chăm sóc Thanh Mai bằng tất cả sự nồng nhiệt và sự tôn thờ của tuổi trẻ. Ánh mắt sâu thẳm của cậu luôn khóa chặt lấy cô, truyền đi sự tin tưởng tuyệt đối và tình yêu mãnh liệt. Thanh Mai, lần đầu tiên sau nhiều năm, cảm thấy mình được thực sự sống, tự do và được khao khát một cách không thể kìm nén.

Mọi giới hạn bị phá bỏ. Thanh Mai đã hoàn toàn đầu hàng trước sự mạnh mẽ và quyền lực của Tùng Phong. Cô dạy cậu về văn học và hội họa; cậu dạy cô về sự cuồng nhiệt và sự giải phóng của tình yêu.

"Em đã dạy cô cách yêu, Tùng Phong," Thanh Mai thì thầm, giọng cô chỉ còn là hơi thở, xương sống cô tê dại vì cảm giác lạ kỳ và cực độ mà cậu mang lại.

"Và cô đã dạy em cách trưởng thành, Cô Mai," Tùng Phong đáp lại, hơi thở nóng rực của cậu phả vào tai cô. "Chúng ta đã là của nhau. Mãi mãi bí mật."

Cơn mưa ngoài kia vẫn tiếp tục trút xuống, như để bảo vệ bí mật cấm kỵ trong căn phòng này. Họ đã chính thức bước vào một mối quan hệ nguy hiểm và không thể dứt bỏ.

🤫 Lời Thề Bất Diệt

Khi cơn mưa ngớt dần, họ mặc quần áo, sắp xếp lại phòng học, cố gắng xóa đi mọi dấu vết của sự hòa quyện vừa diễn ra. Nhưng cả hai đều biết, họ đã không còn là người cũ.

Trước khi Tùng Phong rời đi, cậu nắm lấy tay Thanh Mai, cái chạm thân mật và công khai này là một lời tuyên bố về sự chiếm hữu của cậu.

"Từ giờ," Tùng Phong nói. "Em sẽ là cái bóng của cô trong trường, bảo vệ bí mật của chúng ta. Và cô sẽ luôn là người phụ nữ của em. Cô có đồng ý không?"

Thanh Mai siết chặt tay cậu, trái tim cô đập dồn dập vì sự hạnh phúc và táo bạo này. "Cô đồng ý, Tùng Phong. Chúng ta sẽ cùng nhau giữ bí mật này."

Hứa hẹn được đưa ra, mối tình cấm kỵ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×