Đế Quốc Thiên Phong

Chương 173: Chương 173


trước sau

ĐẾ QUỐC THIÊN PHONG
Tác giả: Duyên Phận
Quyển 4: Huyết Hương Tế Đại Kỳ
Chương 59: Xông ra thành Đại Lương (Phần 8)

Người dịch: Hạo Thiên
Sưu tầm bởi VACM - 4vn

Sự khác nhau lớn nhất giữa đoạn hậu chịu chết và liều mạng xung phong chính là, liều mạng xung phong là sự lựa chọn bắt buộc trên chiến trường, bất kể binh sĩ hay là Tướng quân đều không có lựa chọn nào khác. Còn đoạn hậu chịu chết chính là sinh cơ ngay trước mắt nhưng lại chủ động từ bỏ, chuyện này cần phải có tinh thần hy sinh lớn lao mới có thể làm được.

Khi nãy Thiển Thủy Thanh có thể bảo Mộc Huyết dẫn Hữu Tự Doanh đi làm nhiệm vụ gần như là chịu chết kia, bởi vì lúc ấy không có bất cứ người nào có được sinh cơ. Thế nhưng tình huống hiện tại đã hoàn toàn khác, lúc này hắn phải bỏ một phần mà giữ lại một phần lớn.

Như vậy hắn nên bỏ ai đây?

Giây phút này, trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối…

Lời thề vẫn còn văng vẳng bên tai:” Chỉ cần Thiển Thuỷ Thanh còn sống, sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ cho thật tốt mỗi mỗi huynh đệ bên cạnh mình, thà rằng đem đặt cả thiên hạ vào trong khói lửa, cũng tuyệt không để cho huynh đệ rời khỏi ta mà đi!”

Như vậy hôm nay, hắn phải làm sao…?

Khi ông trời bảo hắn phải bỏ một số huynh đệ để cứu sống một số huynh đệ khác, hắn phải chọn lựa như thế nào?

Quay đầu lại nhìn bầu trời thành Đại Lương, khói vẫn lượn lờ. Ở đó hắn đã bỏ lại ba trăm huynh đệ, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt, vậy ở nơi này, hắn còn phải bỏ bao nhiêu huynh đệ nữa đây…?

Lúc này, hắn chậm rãi nói:

- Thích đại ca, huynh nói không sai chút nào, đệ càng muốn bảo vệ nhiều người, rốt cục lại là không thể bảo vệ cho ai được… Đệ… phải làm sao đây?

Thiển Thủy Thanh hoàn toàn u mê…

Dưới ánh mặt trời, gió lạnh thổi qua, tiếng động chung quanh vẫn ồn ào như cũ, nhưng thế giới dường như đang trở nên tĩnh lặng…

Thiển Thủy Thanh nhìn ra xa, nghe tiếng hò hét chung quanh, lòng hắn lại càng chần chờ không quyết…

Đông Quang Chiếu lạnh lùng hỏi:

- Thủy Thanh, ngươi còn chưa quyết định sao?

Thiển Thủy Thanh run lên lẩy bẩy, nhìn Đông Quang Chiếu, vị hán tử râu quai nón này đang nở một nụ cười khổ:

- Ta biết ngươi đang do dự chuyện gì… để cho Thiết Sư Doanh phụ trách đoạn hậu đi thôi! Doanh của ta có nòng cốt là trọng trang bộ binh, có lực lượng phòng ngự mạnh nhất, bản thân tốc độ của bọn họ cũng chậm, nếu như đi theo cùng mọi người, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ của mọi người, cho nên làm quân đoạn hậu là thích hợp nhất!

- Lão Đông, ông…

Đông Quang Chiếu đưa tay lên cắt lời hắn:

- Ta biết ngươi muốn nói gì, tuy nhiên chiến tranh là như vậy, trong thiên hạ không có trận thắng nào mà không có người chết, tuy ngươi là tướng tài, nhưng cũng không thể khiến cho địch nhân tự nguyện quỳ gối dưới chân ngươi! Hành động huyết hương tế đại kỳ quá mức hung ác, mặc dù trong thời gian ngắn phát huy ra hiệu quả, nhưng hậu quả sau đó cũng vô cùng nghiêm trọng. Ta không biết vì sao ngươi nóng lòng cầu thành công như vậy, trong quân có lời đồn, Vân tiểu thư của Vân gia có lời ước hẹn một năm với Nam Trấn Đốc, có lẽ liên quan tới chuyện này, tuy chỉ là lời đồn đại, nhưng không có chỗ nào là không đáng tin. Nhưng Thủy Thanh, ta muốn nói cho ngươi biết, lần này ngươi đã quá sai lầm, không cần biết sau này ngươi muốn làm như thế nào, vì mục đích gì, trừ ra thật cần thiết, không nên giết chóc bừa bãi là hơn! Dù sao quân Đế quốc Thiên Phong chúng ta cũng khác với những dân vùng núi hoang dã như vầy, bọn chúng đánh giặc là vì cướp bóc, còn chúng ta đánh giặc là vì thống trị, nếu như giết chóc quá nhiều sẽ vô cùng bất lợi cho việc thống nhất. Cho nên sau này ngươi phải giải quyết cho thật tốt!

Nói đến đây, Đông Quang Chiếu thở dài một tiếng:

- Xưa nay phàm là danh tướng thì phải giết chóc nhiều, chuyện này đương nhiên không giả, tuy nhiên nếu chỉ biết giết chóc, vậy vĩnh viễn sẽ không trở thành một tướng tài! Ngươi nóng lòng cầu thành công, cho nên mới dẫn đến thất bại hôm nay của quân ta, nếu như thường ngày có thể an ủi dân chúng địa phương nhiều hơn, ắt đã không xảy ra cục diện như vầy! Nhưng giờ hối hận thì đã muộn, lần này ta đoạn hậu, e rằng khó mà giữ được mạng già, bởi vậy cũng không thèm để ý tới địa vị tôn ti, nghĩ sao nói vậy. Những lời này của ta đều xuất phát từ tận đáy lòng, sau này ngươi rất khó mà nghe được trong chốn quan trường. Cho nên những lời nói lần này của ta, hy vọng ngươi có thể ghi nhớ!

- Lão Đông…

Thiển Thủy Thanh siết chặt tay Đông Quang Chiếu, hán tử này bật cười rộ một tràng dài, sau đó ông ta quay lại nói với binh sĩ của mình:

- Cho ta tám trăm tử sĩ, ta có thể kéo dài một canh giờ cho quân ta rút lui. Các huynh đệ Thiết Phong Kỳ, ai không sợ chết hãy theo ta ở lại cầm chân địch!

- Nguyện tiến thối cùng Doanh Chủ!

Các chiến sĩ Thiết Sư Doanh đồng thanh rống to.

Ở đoạn này, chúng ta không thể không khen ngợi một cánh quân thật sự mạnh mẽ, có tinh thần liều chết hy sinh. Bọn họ phải hoàn toàn gạt bỏ sinh tử sang bên, dùng chính sinh mạng của mình để đổi lấy thời gian cho chiến hữu rút lui. Chuyện này hoàn toàn khác với chuyện liều mạng chiến đấu lúc bình thường, chiến đấu bình thường chỉ cần một bầu máu nóng sục sôi, ở lại đoạn hậu cần phải có một tinh thần hy sinh mạnh mẽ, dám xả thân vì đồng đội. Nếu không có một cảm tình thân mật sản sinh ra qua biết bao nhiêu lần sóng vai chiến đấu, hợp tác chặt chẽ, không ai chịu làm như vậy! Nhưng ở Thiết Phong Kỳ, tinh thần sống chết có nhau này đã ăn sâu vào trong xương tủy mỗi một binh sĩ. Thậm chí đến cả năm ngàn hàng binh ở Lam Thành, từ lúc gia nhập, cùng chiến đấu cho tới nay, cũng bắt đầu thực sự dung nhập vào trong Thiết Phong Kỳ. Cũng chính là sau khi trải qua từng trận chiến gió tanh mưa máu mới có thể xây dựng nên kỷ luật và ý chí đến mức này.

Đông Quang Chiếu hài lòng hét to:

- Được, huynh đệ Thiết Sư Doanh ta không ai hèn nhát! Trọng trang bộ binh của Thiết Sư Doanh còn bao nhiêu người?

- Báo Doanh Chủ, trọng trang bộ binh còn sáu trăm huynh đệ!

- Đã tử trận một phần ba huynh đệ rồi sao?

Đông Quang Chiếu cười khổ nói.

Từ lúc Thiết Phong Kỳ xuất chinh tới nay, bọn họ trải qua chiến sự vô số dọc đường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trận nào cũng tử thương ở mức thấp nhất. Nhưng hôm nay đây, trong trận chiến phá vây thành Đại Lương, chỉ một trận đã khiến cho Thiết Sư Doanh mất đi mấy trăm huynh đệ, làm sao Đông Quang Chiếu không than thở?! Phá vây lần này, áp lực của các chiến sĩ trọng trang bộ binh thật lớn, bọn họ phải phụ trách bảo vệ an nguy của toàn Thiết Phong Kỳ. Chính vì ở tình huống vừa đánh vừa di chuyển, năng lực phòng ngự so với ngày thường đã giảm đi rất nhiều, cho nên mới bị tổn thất lớn lao như vậy.

- Các huynh đệ trọng trang bộ binh cùng với đội cận vệ Thiết Sư Doanh ở lại phụ trách đoạn hậu, những người còn lại nhanh chóng chạy đi!

Đông Quang Chiếu ra sức rống to.

- Tướng quân, ngài cũng đi đi, nơi đây giao lại cho chúng ta!

Một tên chiến sĩ Thiết Sư Doanh hét lên.

Đông Quang Chiếu giận dữ gầm lên:

- Đi con bà ngươi, lão tử không đi! Các ngươi có thấy qua Tướng quân nào của quân Đế quốc Thiên Phong sợ chết hay chưa?

-… Đông Quang Chiếu ta nhập ngũ đã mười mấy năm, cả đời chinh chiến chỉ có thời gian gần đây đi theo Thiển huynh đệ là chiến đấu khoái trá nhất! Người ta sống trên đời phải kiến công lập nghiệp, cho dù chết cả trăm lần cũng không hề hối hận! Cho dù hôm nay lão tử tử trận sa trường, cuộc đời này cũng không hề hối hận!

- Cuộc đời này không hề hối hận!!!

Giây phút ấy, đôi mắt Thiển Thủy Thanh ngân ngấn nước với vẻ không đành lòng, đây là lần đầu tiên hắn không thể không bỏ rơi huynh đệ của mình mà chạy, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.

Hắn nói với Đông Quang Chiếu:

- Lão Đông, nhớ kỹ cố gắng thủ vững nửa canh giờ, đến lúc đó sẽ có viện binh tới cứu các người!

Đông Quang Chiếu cười sang sảng:

- Thiển tiểu tử, con bà ngươi đừng đùa lão tử nữa có được không, tình huống này lấy đâu ra viện binh nữa chứ?

Thiển Thủy Thanh giận hét:

- Ông không tin ta có phải không?

Đông Quang Chiếu lạnh nhạt không đáp, Thiển Thủy Thanh đã kêu lên:

- Ta đã nói có viện binh, tức là nhất định sẽ có viện binh! Nếu như… ta nói vạn nhất viện binh không tới… các ngươi nên lập tức đầu hàng!

Đông Quang Chiếu quát to:

- Cút con bà ngươi đi, lão tử thà chết không hàng!

Thiển Thủy Thanh giận dữ rống to:

- Hãy làm theo lời ta nói, ta không muốn các ngươi phải chết! Chỉ cần thủ vững nửa canh giờ, nếu không có viện binh tới, hãy lập tức đầu hàng, đây là mệnh lệnh! Ta muốn các ngươi còn sống cho đến khi chúng ta quay lại đánh thành Đại Lương một lần nữa!

Sau đó, hắn hét to với các tướng sĩ dưới tay:

- Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Lập tức lui lại, rời khỏi nơi này!!!

Tiếng hét này hắn đã trút ra tất cả nỗi khó chịu, bất bình, không đành lòng.

Theo tiếng hét này, tất cả tướng sĩ Thiết Phong Kỳ buồn bã quay đầu xông tới, không nỡ nhìn thấy cảnh tượng chiến hữu của mình vì mình mà hy sinh tính mạng, ra sức ngăn chặn quân địch truy kích.

Phía sau bọn họ, tám trăm tử sĩ bố trí trận hình co cụm dày đặc, dưới sự dẫn dắt của Đông Quang Chiếu rống giận xông lên đón đầu đại quân của địch mênh mông đang đuổi theo sau…

o0o

Mỏi mệt, vô cùng mỏi mệt, như sóng biển dập dồn cuốn lấy toàn thân.

Đông Quang Chiếu không biết mình đã thủ được bao lâu, đầu óc ông ta không còn tính toán được đã qua bao nhiêu thời gian. Hiện tại ý chí đang đấu tranh dữ dội với thân thể, ý chí yêu cầu thân thể chiến đấu, thân thể lại khao khát được nằm xuống nghỉ ngơi. Thân thể của ông ta đã không biết trúng phải bao nhiêu vết thương mà kể, nhưng hoàn toàn không thấy đau đớn, thần kinh tê dại không còn biết gì nữa, bao gồm cả cảm giác đau…

Dưới sự tiến công điên cuồng mạnh mẽ của Hộ dân quân, Đông Quang Chiếu còn sống đến giờ này đã là một kỳ tích. Có rất nhiều binh sĩ Thiết Sư Doanh vì muốn bảo vệ ông ta đã không tiếc dùng thân thể của chính họ ngăn cản đao thương địch nhân đâm về phía ông ta.

Từng binh sĩ thi nhau ngã xuống, mặc dù trọng giáp trên người họ rất nặng nề chắc chắn, nhưng rốt cục vẫn không ngăn được địch nhân đâm chém tơi bời. Trọng giáp bị chém rách toạc, da thịt cũng nứt ra lộ xương trắng, máu tươi dưới chân chảy thành dòng, khắp cả chiến trường đã biến thành một màu đỏ sẫm chết chóc.

Tám trăm tử sĩ liều mạng ngăn chặn Hộ dân quân truy kích, bọn họ dùng tính mạng của mình để tranh thủ thời gian cho chiến hữu rút lui. Khi ý chí chiến đấu trào dâng của các tử sĩ bất khuất này dần dần hạ xuống, lòng Đông Quang Chiếu cảm thấy nhói đau…

Bọn họ đều là những quân nhân ưu tú, lại phải vùi thây ở chỗ này… Thời gian dường như đã ngừng trôi, thủ ở đây từ đầu tới giờ, Đông Quang Chiếu cảm thấy dường như mình đã trải qua một kiếp…

Những ngày tháng sống chiến đấu bên nhau, những tiếng cười đùa của binh sĩ mình, những khi liên hoan rượu thịt, chè chén no say, cất tiếng ca vang, tất cả những thăng trầm lần lượt hiện trở lại trong lòng Đông Quang Chiếu.

Nghe nói người sắp chết, sẽ nhớ lại dĩ vãng đời mình, xem ra, ta cũng sắp sửa chết đây… Đông Quang Chiếu lắc đầu cười khổ.

Dường như đó là một lời tiên đoán, một thanh trường mâu sắc bén ngay sau đó đâm ngang ra, Đông Quang Chiếu yếu ớt múa đại đao lên đỡ, nhưng lúc này đại đao quá nặng nề chậm chạp, cho nên ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi mâu đang đâm thẳng vào ngực mình.

Trọng giáp thật dày trên người vang lên một tiếng keng thật lớn, mũi mâu kia đã xuyên qua trọng giáp, hung hăng đâm vào người Đông Quang Chiếu.

- Tướng quân!

Những tiếng kinh hô vang lên bên cạnh.

Máu tươi phun bắn ra lập tức, Đông Quang Chiếu vô lực buông thõng tay, đại đao rơi xuống đất, toàn thân giống như một quả bóng bị mũi mâu đâm thủng xì hơi, dần dần quỵ xuống.

Chân sau của ông ta quỵ xuống đất, cố gắng chịu đựng không ngã.

Dù là chết, lão tử cũng phải chết đứng!

- Nâng ta dậy!

Đông Quang Chiếu quát lên khàn khàn.

Vài bàn tay to tướng nâng ông ta dậy, Đông Quang Chiếu trợn trừng cặp mắt đỏ ngầu:

- Chúng ta đã thủ được bao lâu?

- Khoảng chừng nửa canh giờ.

Một tên binh sĩ đáp.

- Vậy không đủ…

Đông Quang Chiếu lắc đầu:

- Ta đã nói phải thủ một canh giờ!

- Tướng quân…

Đông Quang Chiếu cố gắng cười sặc sụa, lúc này dường như sức lực toàn thân ông ta đã hồi phục lại. Ông ta cúi đầu nhìn vết thương trước ngực, có cảm giác như vết thương không phải nằm trên người mình, thuận tay nhặt lấy đại đao dưới đất lên, sau đó gào thét xông lên liều chết giết địch.

- Giết!

Ông ta cố gắng hét to.

Đây là một trận chiến không thể nào quên được, nó sẽ không được ghi vào sử sách, cũng sẽ không trở thành trận chiến kinh điển gì cả. Nhưng trong trận chiến ngăn cản này, người Chỉ Thủy mới thật sự hiểu được dũng sĩ chân chính là như thế nào…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!