ĐẾ QUỐC THIÊN PHONG
Tác giả: Duyên Phận
Quyển 4: Huyết Hương Tế Đại Kỳ
Chương 82: Trận chiến phục kích ở hạp cốc Phong Minh (Phần 2-3)
Người dịch: Hạo Thiên
Sưu tầm bởi VACM - 4vn
Gió lùa qua những bụi cây trong hạp cốc, tạo nên những tiếng xạc xào, bóng cây lay động, sát khí chập chờn.
Ánh mắt nấp sau lùm cây lộ ra vẻ âm độc, xa xa vài tên binh sĩ dò đường đang đi tới.
Bọn chúng uể oải múa may chiến đao trong tay, chặt những cành cây nhỏ ngăn cản đường đi, những lời than vãn theo gió đưa tới, lọt vào tai kẻ đang phục kích.
- Quả thật con bà nó nhàm chán, nghe ta nói, mặc kệ đội hình, yểm hộ cái rắm, tất cả chúng ta ngồi đây một lúc, sau đó quay về báo cáo là được.
Tên sĩ quan cầm đầu cũng có vẻ sa sút tinh thần, bất đắc dĩ khoát tay:
- Các ngươi tìm chỗ nào ngồi đi, để ta qua bên kia xem một chút.
Thân là lão binh, ít ra còn có một chút tinh thần trách nhiệm. Hắn cẩn thận đi sâu vào hạp cốc, tuần tra tứ phía, miệng vẫn ngậm một chiếc còi báo động. Một khi có địch nhân ở gần, lập tức còi báo động trên miệng sẽ vang lên, nhắc nhở cho người của mình chú ý phục kích.
Làn gió cuối tháng Hai đã bắt đầu mang chút hơi ấm của mùa Xuân, hôm nay trời quang mây tạnh, tầm nhìn thoáng đãng, tâm trạng tên lão binh này theo công tác tuần tra cũng dần dần trở nên tốt hơn một chút.
Hắn đảo mắt nhìn quanh thấy bốn phía không người, cảm giác buồn đi tiểu không còn khống chế được nữa, bèn cắm chiến đao xuống đất, vạch quần tiểu vào một lùm cây cạnh đó.
Tiếng nước chảy vang lên, cảm thấy thân mình thoải mái nhẹ nhõm vô cùng, nhưng dường như tên lão binh phát hiện ra trong lùm cây có chút động tĩnh khác thường.
Hắn hơi tò mò, nghĩ rằng có thể có một con thỏ đang nấp bên trong, bèn kéo quần lên, đưa tay ra vạch cành cây thò đầu vào cẩn thận quan sát.
Một đôi mắt đầy vẻ tức giận mà tàn nhẫn đang nhìn hắn chằm chằm.
Phía sau lưng ánh mắt hung tàn ấy là vô số ánh mắt sáng ngời như ánh mắt của một bầy sói đói, lúc này tên lão binh mới phát hiện ra phía sau lùm cây này không ngờ ẩn tàng rất nhiều chiến sĩ khôi giáp chỉnh tề.
Miệng tên lão binh há ra thật to không thể nào ngậm lại được, chỉ trong nháy mắt, một làn ánh sáng màu bạc bay tới nhanh như chớp, cổ họng của hắn nở rộ một đóa hoa máu đỏ tươi. Máu loãng chảy ngược vào trong khí quản của hắn, khiến cho những tiếng kêu vang báo động trở thành những âm thanh ục ục…
Tên lão binh đưa tay ôm cổ ngã vật xuống.
Một tên Tướng quân có thân hình cao lớn đầu đầy nước tiểu xuất hiện trong lùm cây, cất tiếng gầm nhẹ đầy tức giận:
- Giết sạch tất cả đám binh sĩ dò đường, sau đó thay đổi quần áo của bọn chúng, làm dấu hiệu an toàn báo cho đại quân của chúng!
o0o
Hạp cốc Phong Minh là một hạp cốc hẹp dài giống như một con rắn, uốn lượn quanh co, địa hình hiểm trở, bốn phía đều là vách đá dựng đứng, có lợi cho phục kích mà bất lợi cho chống cự. Nếu một cánh quân phải đi qua một địa hình như vậy, nhất định phải cẩn thận gấp bội, đề phòng bị tập kích bất ngờ.
Ngoại trừ việc phái ra nhiều thám báo để thăm dò địa hình, tìm kiếm xem có phục binh hay không, công tác quan trọng hơn là phải phái ra một cánh quân tiên phong tranh trước xông qua cửa cốc để trấn thủ ngay tại cửa.
Cả hai cửa cốc vào và ra đều phải cho binh sĩ phụ trách trấn thủ tại đó, như vậy mới có thể yên tâm cho đại quân đi qua.
Doanh tiên phong và đội thám báo có thể nói là hai cánh quân đảm nhận công tác quan trọng nhất trong đại quân. Cái gọi là gặp núi mở đường, thấy sông bắc cầu chính là chỉ tình huống bảo đảm sinh tồn cho đại quân trong tuyệt địa như vầy, chứ không chỉ đơn giản theo nghĩa đen là gặp núi phải đào đường, gặp sông phải làm cầu mà thôi.
Trên thực tế, trong thời kỳ chiến tranh dùng hàng nguội, núi và sông là hai loại địa hình thường hay gặp phục kích nhất. Đi tới núi cao nguy nga hùng vĩ, phải cẩn thận đối thủ phục kích trong đó, phát động tấn công từ trên cao xuống, qua sông thì phải coi chừng đối thủ tập kích khi mới qua tới giữa dòng. Mà gặp phải một tuyệt địa hiểm yếu như hạp cốc Phong Minh, càng phải cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận.
Chẳng những Doanh tiên phong phải đả thông con đường tiến quân cho đại quân chủ lực, còn phải chiếm cứ những cao điểm nhất định ở hai bên sườn để đảm bảo sự thông thoáng. Lại phải tìm tòi các đỉnh núi hay cánh rừng rậm có thể thiết lập mai phục, tìm kiếm đại quân của địch có thể ẩn núp, hoặc tiêu diệt những toán quân nhỏ của địch quấy rầy. Một khi gặp được địch nhân, bọn họ vừa phải đồng thời báo về phía sau, vừa phải lập tức triển khai chiến đấu.
Thông thường hai quân vừa chạm mặt nhau, giao thủ trước tiên chính là quân tiên phong của cả hai bên. Một khi có quân tiên phong của một bên thực lực mạnh mẽ, sau khi đánh tan quân tiên phong của đối phương thậm chí có thể phản kích ngược lại, xông lên làm náo loạn trận hình của địch, tạo cơ hội thắng lợi cho đại quân chủ lực của mình ở phía sau.
Những loại nhiệm vụ quan trọng như dò la trinh sát, đề phòng quân địch tập kích bất ngờ, giao chiến trực diện cùng với địch, truyền báo tin tức về phía sau… có thể nói là đầy khó khăn và thách thức, cần phải được rèn luyện chiến thuật hàng ngày và có tinh thần không biết sợ. Nếu không phải lão binh chinh chiến lâu năm và quan chỉ huy dồi dào kinh nghiệm, tuyệt đối không thể nào gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy.
Bởi vậy, phàm là Doanh tiên phong phụ trách nhiệm vụ tìm tòi cảnh giới, chẳng những phần lớn là do kỵ binh phụ trách đảm nhiệm, đồng thời cũng là những người lão luyện trong đại quân, không chỉ có kinh nghiệm phong phú, cho dù nói là binh sĩ tài giỏi nhất trong quân sợ cũng chưa đủ. Bọn họ phải là đội thám báo giỏi toàn diện, là một cánh quân tinh anh nhất trong đại quân.
Mà hôm nay, trong quá trình vượt qua hạp cốc Phong Minh, thông qua những biểu hiện như vậy có thể thấy được tố chất của binh sĩ Doanh tiên phong này, từ đó có thể phân tích ra tố chất của cả cánh quân.
Sau khi binh sĩ tuần tra dò dường báo ‘an toàn’, đại quân của Thạch Dung Hải cũng không lập tức kéo vào hạp cốc Phong Minh như ong vỡ tổ.
Một Doanh tiên phong một ngàn người đi trước xuyên qua hạp cốc, thẳng đến cửa ra của hạp cốc, tại đó vội vàng thành lập một tuyến phòng ngự tạm thời, đồng thời ra lệnh cho hai toán quân, mỗi toán một trăm người trèo lên một chút dọc theo vách núi hai bên.
Một cánh quân ngàn người khác đóng ở lối vào cửa cốc, làm công tác chuẩn bị như cánh quân trước.
Rốt cục quân chính quy Chỉ Thủy từng trải qua huấn luyện đã không vứt bỏ những gì bọn chúng đã học được trước đó, trong chuyện cơ bản như vầy vẫn làm được một chút gì đó ra hình ra dáng.
Sau khi hoàn thành xong xuôi mọi chuyện, Doanh tiên phong mới phát ra tín hiệu an toàn cho đại quân ở phía sau.
Cờ hiệu múa may phấp phới trên sườn núi, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt, nếu không phải người tinh thông hiểu biết, căn bản không thể nào hiểu nổi nó có ý nghĩa gì.
Trong toàn Hộ dân quân, cũng chỉ có quân của Thạch Dung Hải mới có tư cách sử dụng cờ hiệu truyền tin như vậy.
Nhưng trong cánh rừng rậm trên núi, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cờ hiệu trên sườn núi, tay cầm cờ truyền về phía sau cho đồng bọn của mình giống hệt như vậy: “Công việc dò tìm trên núi vẫn đang tiến hành, việc phòng ngự cơ bản dưới chân núi đã hoàn thành. Trước mắt không phát hiện hành tung của địch, đường qua hạp cốc đã thông thoáng, ngựa không có vẻ gì khác lạ, trên đỉnh núi cũng không thấy chim kinh hoảng bay lên, xác nhận an toàn, có thể thông qua được!”
Chiến mã không chỉ là người bạn tốt nhất của bọn binh sĩ, đồng thời cũng là động vật có thể báo động trước vô cùng hữu hiệu. Loài ngựa trời sinh vốn linh mẫn, sẽ cảnh giác trước tiên so với con người nếu như chung quanh đó có nhiều địch quân mai phục.
Chim trong rừng kinh hoảng bay lên cũng là một dấu hiệu báo rằng trong rừng có phục binh, tuy nhiên, dấu hiệu này cũng không phải là hoàn hảo như mọi người tưởng tượng. Trên thực tế nếu trong rừng xuất hiện ác điểu hay mãnh thú, vậy cũng sẽ làm xuất hiện tình huống chim trong rừng kinh hoảng bay lên. Nhưng nếu kết hợp với phương thức dò đường, nó vẫn được coi là một dấu hiệu nhận biết tung tích quân địch hiệu quả.
Trong chiến tranh luôn tràn đầy mâu thuẫn, các binh sĩ quan sát thủ đoạn và phương pháp của địch, đồng thời cũng có các phương thức để tránh né sự dò tìm của địch.
Có đôi khi một thủ đoạn nào đó đối phương chỉ mất một thời gian không lâu sẽ phá giải được, mọi người luôn luôn cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ bằng cách phá giải và xuất ra thủ đoạn mới. Cái mà bọn họ so sánh với nhau chính là ai nhanh hơn một bước mà thôi.
Giống như mặc dù chiến mã có thể báo động trước, nhưng phạm vi phát hiện của nó là quá nhỏ, gặp các loại mãnh thú như hổ báo sẽ phát ra báo động giả, đối với một số địch nhân quá ít lại khó có thể phát hiện.
Tình huống chim trong rừng kinh hoảng bay lên lại có thể giải quyết bằng cách đi trước vào rừng xua đuổi chim chóc đi, tránh cho lát sau đại quân kéo tới làm kinh động sự chú ý của địch. Bởi vậy vạn vật trên thế gian đều có cách ứng phó, giải quyết, không có một chiến thuật nào là bất biến.
Thanh âm lùng sục trong rừng ồn ào ra vẻ khinh thường, hiển nhiên là vô cùng xem nhẹ đối thủ.
Quân Mộc Huyết dốc hết toàn lực đánh đại chiến thám báo với đối thủ cũng chính vì muốn làm cho đối thủ trở thành một kẻ vừa mù vừa điếc, không còn những binh sĩ đắc lực có thể trợ giúp Thạch Dung Hải tránh thoát trận phục kích đã sắp đặt kế hoạch từ trước này.
Đây là một canh bạc lớn trong trận chiến này, Thiển Thủy Thanh đánh cược rằng Bích Không Tình nhất định sẽ đạt được thắng lợi trên chiến trường phía Tây. Hắn cũng đánh cược rằng nhất định sau khi Thạch Dung Hải nghe tin thành Đại Lương nguy cấp sẽ thu binh trở về giải cứu, hắn cũng đánh cược rằng những tên thám báo tinh anh của đối thủ đã bị diệt sạch trong trận đại chiến thám báo trước đó do Mộc Huyết tiến hành, không còn bao nhiêu binh sĩ ưu tú có thể cung cấp tin tức bảo đảm tin cậy cho trận chiến phục kích mà hắn đã chuẩn bị từ lâu…
Canh bạc này từ lúc vừa bày ra đã buộc chặt vận mệnh của chiến trường phía Nam vào vận mệnh của chiến trường phía Tây, cũng đã chuẩn bị tỉ mỉ cho trận chiến phục kích này ngay từ đầu.
Không có chiến thắng ở chiến trường phía Tây, nhất định không thể nào có chiến thắng ở chiến trường phía Nam. Không có các binh sĩ thám báo anh dũng xả thân, cũng không thể nào tiến hành trận chiến phục kích thuận lợi như ngày hôm nay.
Trong quá trình chạy trốn không ngừng mười mấy ngày qua, bọn họ nhẫn nhịn, bọn họ chém giết, bọn họ dốc hết toàn lực giao tranh, đem tất cả hy vọng đặt ở một nơi khác ngoài chiến trường, chính là vì giờ phút này.
Bởi vì chỉ có như vậy, Thạch Dung Hải mới có khả năng chủ động tiến vào vòng phục kích của bọn họ.
Thấy tín hiệu an toàn đã phát ra, rốt cục đại quân của Thạch Dung Hải đã bắt đầu chuyển động.
Bọn chúng xếp thành một đội ngũ dài như hình con rắn, lục tục đi vào trong hạp cốc. Bọn sĩ quan chỉ huy ở phía sau lớn tiếng hò hét không ngừng, thúc giục binh sĩ nhanh chóng đi qua hạp cốc.
Có lẽ bọn chúng cũng không tin, thế cục tới mức như bây giờ lại vẫn có người tiến hành phục kích bọn chúng ở nơi này. Nhưng thân là quân nhân, thiên tính không cho phép bọn chúng đặt mình vào trong hiểm địa.
Lúc này, Thạch Dung Hải đưa mắt nhìn đại quân đang chậm rãi tiến vào hạp cốc gập ghềnh dài hẹp trước mặt, đôi mắt từ từ khép lại.
Không biết vì sao, trong mơ hồ, hắn có cảm giác không lành.
Hắn không nói được vì sao lại có cảm giác này, có lẽ là trực giác trời cho của quân nhân đối với nguy hiểm, có lẽ vì thấp thỏm không yên sau khi gặp phải nỗi sợ hãi ở khắp nơi, cũng có thể trực giác không tin Thiển Thủy Thanh lại sắp đặt trận chiến ở chiến trường phía Nam này qua loa như vậy. Tóm lại, trong giờ phút này, cảm giác nguy hiểm giống như một tấm lưới khổng lồ đang lơ lửng trên đầu hắn.
Hắn trầm giọng hỏi:
- Vì sao số binh sĩ tuần tra vẫn chưa ra khỏi núi?
Hà Văn hỏi lại:
- Làm sao có thể trở ra nhanh như vậy được, Thạch Tướng quân?
Thạch Dung Hải lắc lắc đầu:
- Tóm là là ta cảm thấy trận chiến này trong khoảng thời gian này có vấn đề gì đó, nhưng lại không thể nói ra được vấn đề nằm ở chỗ nào… Hiện tại ta có linh cảm dường như phía trước có cái gì nguy hiểm đang chờ chúng ta!