ĐẾ QUỐC THIÊN PHONG
Tác giả: Duyên Phận
Quyển 2:Uy chấn tam trùng thiên
Chương 16: Đại thắng
Người dịch : Hạo Thiên
Nguồn : sưu tầm
Mây đen bao phủ bầu trời, cảnh hoàng hôn tại Bắc Môn quan nhuộm đầy gió tanh mưa máu, xuất hiện ra cảnh tượng cuồng loạn sau cùng.
Gót sắt của tám trăm thiết kỵ tấn công vào trong Bắc Môn quan, vô số chiến đao, trường mâu múa may kịch liệt, hoa máu nở khắp nơi nơi.
Bọn họ đánh lén từ sau ra trước, thừa dịp địch chưa kịp chuẩn bị, lại lấy kỵ binh đánh bộ binh, phát huy đầy đủ yếu tố bất ngờ của nhà binh, lấy chuẩn bị đánh không chuẩn bị, lấy mạnh đánh yếu cùng với lấy khoẻ đánh mệt, chiếm ưu thế về rất nhiều phương diện.
Chiến sự vừa bắt đầu, tám trăm thiết kỵ đã gây ra thương tổn nặng nề cho quân Đế quốc Chỉ Thuỷ.
Số đầu tiên chịu tai hoạ chính là đám binh sĩ bị thương của Đế quốc Chỉ Thuỷ, bọn chúng đang nằm trên mảnh đất trống, cố gắng hò hét cổ vũ tướng sĩ phe mình, chợt nghe tiếng vó ngựa ầm ầm bên tai, sau đó vô số gót sắt giẫm ngang người chúng mà qua…
Các binh sĩ Vệ số Ba thậm chí không cần dùng đao, chỉ giục thiết kỵ chạy qua là giẫm cho đám thương binh trên mặt đất kia thành đống thịt vụn.
Mà trận tuyến ở phía trước vốn có rất nhiều cung tiễn thủ thối lui, giây phút này gặp phải cánh quân Vệ số Ba tấn công bất ngờ.
Máu tươi tạo thành một màn mưa trong những tiếng thét gào ai oán, thê lương tuyệt vọng, trở thành khúc nhạc cuối cùng của sinh mạng. Tự nhiên ngã gục, có rất nhiều binh sĩ vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Quân Đế quốc Chỉ Thuỷ chiến đấu đã suốt cả ngày, vĩnh viễn không thể nào ngờ được lại có một cánh quân đầy đủ sức lực, từ phía sau lưng mình giết tới.
Quân Đế quốc Thiên Phong mặc giáp cầm mâu sát khí đằng đằng, nhưng khôi giáp lại là của Đế quốc Chỉ Thuỷ, trong miệng hô khẩu hiệu vang trời:
- Bắc Môn quan đã vỡ, quân Đế quốc Chỉ Thuỷ kẻ nào đầu hàng thì sống! Đế quốc Thiên Phong! Tung hoành vô địch!
Vì vậy, binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ kinh hoảng nhìn nhau, chỉ thấy thiết kỵ sau mưng mình tả xông hữu đột, không thể biết được quân số của địch là bao nhiêu.
Sĩ khí vì kinh hoảng nên dần dần suy sụp.
Thiển Thuỷ Thanh dẫn đầu đội ngũ, mang theo Vệ số Ba của mình từ cửa sau xông đến cửa trước Bắc Môn quan, trường mâu đâm khẽ, một tên binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ ôm cổ ngã xuống. Sau đó hắn kêu to:
- Phía trước chính là cửa chính của Bắc Môn quan, chỉ cần chiếm được cửa này, coi như chúng ta chiến thắng!
Trên tháp chỉ huy, Phạm Tiến Trung nhìn thấy cảnh tượng nội bộ hỗn loạn, giật mình kinh hãi đến mức mặt mày tái nhợt.
- Bọn chúng là ai? Bọn chúng vào bằng cách nào?
Hắn rống lên giận dữ, khó hiểu, đồng thời trong lòng cũng xuất hiện một nỗi sợ hãi hoang mang.
Không ai trả lời, chính Phạm Tiến Trung tự tìm được đáp án.
- Kinh Trung Thủ… Nam Môn quan…
Đáy lòng Phạm Tiến Trung bỗng nhiên lạnh toát, rốt cục hắn đã hiểu nguyên nhân vì sao Hồng Bắc Minh nôn nóng liều lĩnh tấn công Bắc Môn quan như vậy.
Cánh quân đánh bất ngờ này, chính là con bài tẩy giờ này mới ngửa của Hồng Bắc Minh.
Mà con bài tẩy này vừa mở, chỉ có một ý nghĩa duy nhất: Nam Môn quan đương nhiên đã thất thủ.
Quân Đế quốc Thiên Phong chẳng những tập kích bất ngờ Nam Môn quan, hơn nữa nhân cơ hội ấy chạy tới Bắc Môn quan theo con đường vận binh phía sau quan. Bọn chúng đã mai phục ở sau quan rất lâu, cho đến bây giờ, mắt thấy bên mình sắp thắng mới đột ngột xuất hiện, đánh cho bên mình trở tay không kịp.
Từ trên tháp chỉ huy nhìn xuống, có thể thấy cánh quân tập kích bất ngờ lần này toàn là kỵ binh, bọn chúng ai nấy đều cao to lực lưỡng, hung ác dị thường, hiển nhiên là một đội kỵ binh lão luyện sa trường. Tên Vệ Giáo cầm đầu tuổi còn rất trẻ, toàn thân đẫm máu, chiến đao tung hoành ngang dọc, lực chiến đấu mạnh kinh người, mặc dù bận liều mạng giết địch nhưng vẫn còn ung dung chỉ huy chiến đấu.
Cánh quân tập kích bất ngờ này giống như một thanh đao bén nhọn hung hăng thọc vào chỗ hiểm của quân địch. Bọn chúng không tham công, cùng lúc giết chóc không ngừng vẫn lên tiếng kêu gọi quân Đế quốc Chỉ Thuỷ đầu hàng, truyền lời đồn nhảm làm cho quân Đế quốc Chỉ Thuỷ sinh ra hoang mang hỗn loạn.
Cánh quân tám trăm người này, mặc dù nhân số không phải là nhiều, nhưng thương tổn mà họ đem lại thật lớn và chí mạng. Rất nhiều binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng quân Đế quốc Thiên Phong đã đánh vỡ tường quan, xông vào đến tận đây. Cũng có kẻ thấy quân Đế quốc Thiên Phong đang chém giết hăng hái giữa đội ngũ bên mình, còn tưởng rằng tướng trấn thủ Bắc Môn quan là Phạm Tiến Trung cũng đã tử trận sa trường.
Trong giờ phút này, Bắc Môn quan bị đánh cho trở nên vô cùng hỗn loạn, cánh quân của Thiển Thuỷ Thanh như hung thần ác sát từ trên trời rơi xuống, tuỳ ý tàn sát, lấy ít chống nhiều, giết cho đám binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ vốn đã mệt mỏi không chịu nổi phải kêu trời trách đất. Bọn quan quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ trở thành mục tiêu đuổi giết của cánh quân tập kích bất ngờ kia, từng tên quan quân thi nhau ngã xuống, làm cho Phạm Tiến Trung đứng trên tháp chỉ huy nhìn thấy đau lòng khôn xiết.
Một màn máu đỏ bao trùm khắp Bắc Môn quan dưới sự tấn công mãnh liệt của cánh quân kia, tám trăm thiết kỵ càng đánh càng hăng, lại thêm kinh nghiệm phong phú, dựa vào tốc độ của chiến mã xông xáo tới lui trong quan, không ngừng gây ra chết chóc hỗn loạn. Lúc này quân Đế quốc Thiên Phong ngoài quan đã phát hiện ra sự khác thường bên trong quan, thế công trong lúc này đột ngột tăng lên mạnh mẽ, như sóng đổ biển gầm, điên cuồng tràn tới.
Lúc này đã không còn thời gian tìm hiểu xem thật sự đã xảy ra chuyện gì, Phạm Tiến Trung bèn lớn tiếng hạ lệnh:
- Lập tức ngăn cản cánh kỵ binh đang phá cửa quan, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng mở được cửa quan! Hôm nay là trận chiến sinh tử của Bắc Môn quan ta, có thể bảo vệ quốc gia hay không, đều trông vào lúc này!
- Chiến đấu đến cùng!!!
Đám binh sĩ vây quanh Phạm Tiến Trung đồng thời hét lên như long trời lở đất, biểu lộ ý chí chiến đấu điên cuồng hoang dã trong tận đáy lòng.
Nói về sĩ khí, bọn chúng hơn xa quân trấn thủ ở Nam Môn quan.
Cánh quân tập kích bất ngờ như cơn sóng thần phủ xuống, thế mạnh kinh hồn, làm cho người ta phải rung động không thôi.
Nhưng dù sao Bắc Môn quan cũng không phải là Nam Môn quan.
Binh sĩ của Bắc Môn quan được huấn luyện nghiêm khác, chiến đấu dũng cảm, bọn chúng là binh sĩ có lực chiến đấu mạnh mẽ nhất của Đế quốc Chỉ Thuỷ.
Bọn chúng cũng có một tinh thần yêu nước nồng nàn và không sợ hy sinh.
Sau lúc ban đầu bối rối, đám binh sĩ mệt mỏi bắt đầu tổ chức lại, giơ cao trường mâu cương thuẫn tạo thành một trận địa phòng ngự vững vàng như tường đồng vách sắt. Bọn chúng không tiếc hy sinh tính mạng của mình, dù là ngã xuống, cũng phải kéo theo quân địch ngã xuống ngay trên trận địa này, tuyệt đối không để cho đối phương tiến thêm một bước.
Một cánh quân đột nhiên xuất hiện ở bên trái, đầu lĩnh chính là Phạm Tiến Trung.
Bên cạnh hắn còn có một người, Thác Bạt Khai Sơn.
Tên hán tử này cao lớn cường tráng, bề ngoài có thể nói là không thua kém gì chiến sĩ Hùng tộc, làn da thô ráp đen bóng, toàn thân toát ra khí thế điên cuồng hoang dã. Bên hông đeo một cái búa sắt khổng lồ, giống như lưỡi búa của Lôi thần, toát ra sức mạnh rung trời chuyển đất.
- Đừng mơ tiến thêm nửa bước!
Thác Bạt Khai Sơn điên cuồng hét to, búa sắt múa một vòng như gió cuốn mây bay.
Một tên binh sĩ Đế quốc Thiên Phong đang xông tới đột ngột bị búa sắt đập trúng, lập tức bay về phía sau, một chuỗi máu tươi kéo dài trên không theo thân hình của hắn.
Một người một búa giống như lôi thần giáng thế, trong lúc này đã thể hiện ra khí thế mạnh mẽ của bậc cao thủ.
Không ngờ hắn chỉ một mình dám ngăn chặn bước tiến của tám trăm thiết kỵ.
Ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh không giấu được vẻ tán thưởng:
- Hảo hán tử!
- Hắn tên là Thác Bạt Khai Sơn, một trong Chỉ Thuỷ Thất Dũng Sĩ, hảo bằng hữu của Sư Man Chân.
Phương Hổ trầm giọng nói.
- Vậy đưa hắn xuống địa ngục gặp hảo bằng hữu của hắn đi thôi!
- Hô!
Tám trăm binh sĩ đồng thời phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa, bắt đầu phát động tấn công Thác Bạt Khai Sơn vô cùng mãnh liệt, chỉ trong nháy mắt, đã có mấy mươi kỵ binh đâm thứ mâu về phía Thác Bạt Khai Sơn. Búa sắt trong tay hắn múa một vòng, xuất ra lực lượng nặng bằng non Thái, vẫn ngăn không hết hàng chục hàng trăm con rắn độc đang mổ tới.
Những lỗ máu xuất hiện liên tiếp trên thân hình để trần của hắn, tạo thành một bóng người màu máu đỏ tươi. Thác Bạt Khai Sơn vẫn múa búa không ngừng như trước, không thèm để ý đến những vết thương trên người, dường như những vết thương ấy không nằm trên người hắn vậy.
Hắn ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít thê lương, giống hệt như một con dã thú bị thương, nhưng càng đánh càng hăng.
Tinh thần chiến đấu hung hãn của Thác Bạt Khai Sơn đã khích lệ tất cả binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ, bọn chúng gào thét xông lên, lấy tấm thân bằng xương bằng thịt ngăn cản cánh quân sắt thép của Thiển Thuỷ Thanh.
Ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh giờ phút này toát ra vẻ lạnh lẽo khác thường.
- Mộc thiếu!
- Có!
- Còn tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị bọn chúng cầm chân, nếu như có thêm viện quân, kế hoạch của chúng ta sẽ không thể thực hiện được!
Cho dù binh sĩ Bắc Môn quan đã mệt mỏi, nhưng vẫn còn gần ba vạn người. Nếu như để cho bọn chúng ổn định được thế trận, bao vây chặt chẽ, vậy cánh quân tập kích của Thiển Thuỷ Thanh chỉ còn đường chết mà thôi.
Mộc Huyết điên cuồng gào thét:
- Vậy ngươi bảo phải làm sao đây?! Chúng ta đã vào đây, trừ phi đánh vỡ cửa quan, bắt sống Phạm Tiến Trung, nếu không không còn đường lui nữa!
Trên môi Thiển Thuỷ Thanh nở một nụ cười lãnh ngạo:
- Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện rút lui, thắng lợi vĩnh viễn chỉ cách chúng ta một tờ giấy mỏng!
Nhìn cửa quan cách đó không xa, Thiển Thuỷ Thanh hung hăng siết chặt chiến đao trong tay mình:
- Phạm Tiến Trung ở ngay trước mặt chúng ta, nhưng nếu không thể tiến lên, chúng ta không thể nào bắt được hắn. Cửa Bắc Môn quan cũng ngay trước mắt chúng ta, nhưng địch nhân đang ngăn cản phía trước chúng ta, chúng ta cũng không có cách nào mở được. Thoạt nhìn, dường như chúng ta đã đánh mất cơ hội, nhưng ta biết, ít ra chúng ta vẫn còn một con đường có thể lựa chọn, một con đường sáng sủa có thể đưa chúng ta đến thắng lợi sau cùng!
Trong nháy mắt, Thiển Thuỷ Thanh liền lấy trong thắt lưng ra chiếc ống đồng đựng lân mà ở Nam Môn quan chưa có cơ hội sử dụng tới, miệng thét to:
- Yểm hộ ta! Xông tới hai mươi thước, chính là thắng lợi!
Giây phút ấy, tất cả các tướng sĩ đều cảm thấy máu huyết sôi trào.
Từ đây tiến về phía trước hai mươi thước chính là một con đường đầy chông gai chết chóc màu máu đỏ…
Sát cửa quan đang chất rất nhiều dầu đen, chính là lợi khí mà người Đế quốc Chỉ Thuỷ dùng để bảo vệ quan ở giờ phút cuối cùng.
Một khi dầu đen bốc cháy sẽ khó mà dập tắt, đến lúc đó hai bên công thủ sẽ rơi vào cục diện tiến không được, lui cũng không xong.
Nó là một loại vũ khí rất mạnh mẽ, đồng thời cũng là con dao hai lưỡi, người Đế quốc Chỉ Thuỷ không dám sử dụng nó một cách khinh suất.
Nhưng mà trên thế giới này không ai có thể hiểu biết về dầu đen hơn Thiển Thuỷ Thanh.
Đó là dầu mỏ!
Khi hắn nhìn đến đống thùng gỗ chứa dầu đen chất đầy sát cửa quan, hắn biết rõ rằng, trời cao rốt cục đã cho hắn một cơ hội.
Một cơ hội chỉ có hắn mới có thể nắm được.
Trong mắt Phạm Tiến Trung lộ ra vẻ hoảng sợ:
- Ngăn cản hắn, đừng cho hắn tới gần!
Tuy rằng hắn không biết Thiển Thuỷ Thanh muốn làm gì, nhưng hắn biết chỉ cần là chuyện đối thủ muốn làm, bất kể thế nào cũng không thể để cho hắn thành công.
- Rống!
Thác Bạt Khai Sơn phát ra tiếng rống giận rung trời, búa sắt trong tay múa may như sao xẹt chân trời, hung hăng nhắm vào lưng Thiển Thuỷ Thanh.
Một mũi mâu như một điểm sáng lạnh xẹt qua, nghênh đón búa sắt đang bay tới.
Chính là Phương Báo.