Trời xám xịt. Từng giọt mưa lất phất rơi xuống quảng trường Thanh Thiên, nơi hàng trăm đệ tử tụ họp, bao vây lấy một thiếu niên áo lam đang quỳ rạp giữa trung tâm.
Đại trưởng lão của Thanh Vân Tông đứng sừng sững phía trên bậc đá, giọng nói vang lên như tiếng chuông lạnh lẽo:
“Lâm Phong, ngươi từ nay bị trục xuất khỏi tông môn. Tư cách đệ tử bị thu hồi. Linh thạch và pháp khí từng ban phát, đều phải trả lại. Kể từ giờ, ngươi không còn là người của Thanh Vân Tông.”
Câu nói như tiếng sấm giữa trời đông. Mọi ánh mắt đổ dồn vào thiếu niên đang cúi đầu, thân thể run rẩy. Lâm Phong từng là thiên tài danh chấn nội môn, đệ tử thân truyền của chưởng môn, lại là vị hôn phu của thiên kiêu nữ Tô Linh Nhi. Nhưng hiện tại, hắn chỉ còn là một phế vật không linh căn, một cái tên bị vứt bỏ như rác thải.
Tô Linh Nhi đứng bên cạnh đại trưởng lão, áo trắng tinh khôi, dung nhan tuyệt mỹ. Nhưng ánh mắt nàng lúc này lạnh hơn băng tuyết, giọng nói không chút cảm tình:
“Ngươi không còn xứng với ta nữa. Từ giờ, ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Lâm Phong ngẩng đầu. Ánh mắt hắn vẩn đục, tràn đầy tuyệt vọng. Máu chảy bên khóe môi, quần áo rách nát, khí tức yếu ớt đến cực độ.
Một đệ tử khác, Chu Kỳ, bước tới. Hắn từng là huynh đệ kết nghĩa của Lâm Phong, nhưng lúc này lại mỉm cười nham hiểm, như rắn độc thè lưỡi.
“Ngươi tưởng ngươi là thiên tài thì mãi mãi đứng trên cao? Chỉ là một kẻ mất linh căn, còn muốn bám víu vào Linh Nhi sao? Thật không biết xấu hổ.”
Những tiếng cười khinh bỉ vang lên xung quanh. Kẻ thì lắc đầu thương hại, người thì hả hê ra mặt. Trong một năm, Lâm Phong từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực. Không ai biết rằng ba ngày trước, hắn bị người ta đánh lén, phá nát đan điền. Không ai tin hắn lại bị chính người thân yêu và huynh đệ phản bội.
“Đem hắn ném xuống Thiên Nhai Tuyệt.” Đại trưởng lão ra lệnh lạnh như băng.
Hai đệ tử nội môn bước lên, không chút nể mặt, kéo lê thân thể đầy thương tích của Lâm Phong đi như vứt một bao rác. Mọi người dạt ra hai bên, chẳng ai dám can ngăn. Thiên Nhai Tuyệt – vực sâu vạn trượng, không ai từng rơi xuống mà còn sống sót.
Tại mép vực, Lâm Phong cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào Tô Linh Nhi và Chu Kỳ.
“Hai người... rồi sẽ hối hận.”
Chu Kỳ cười phá lên.
“Một phế vật mà còn vọng ngôn. Xuống dưới đó mà làm bạn với rắn rết đi.”
Một cú đạp. Thân thể Lâm Phong rơi xuống vực sâu, tan biến vào màn sương mù đặc quánh.
…
Vực sâu không đáy, gió rít gào như tiếng ma khóc quỷ gào. Cơ thể Lâm Phong va đập vào từng mỏm đá nhọn, máu văng tung tóe, xương gãy vụn. Ý thức dần mờ đi.
Trong vô thức, hắn thấy lại kiếp sống huy hoàng: những tháng ngày luyện công, những trận chiến vinh quang, nụ cười của sư phụ, cái nhìn e lệ của Tô Linh Nhi thuở ban đầu… Tất cả giờ đây chỉ còn là tro tàn.
Trái tim như vỡ ra. Không cam lòng. Không chấp nhận.
Ngay khoảnh khắc đó, một tia sét từ bầu trời giáng xuống vực sâu. Sét không đánh ngẫu nhiên – nó xuyên thẳng vào một tảng đá đen đã bị phong ấn suốt ba ngàn năm, nơi giam giữ tàn hồn của một cựu Đế Tôn cổ đại.
Phong ấn bị phá. Đế hồn thức tỉnh.
Luồng khí đen từ tảng đá tuôn ra như thủy triều, bao phủ thân thể hấp hối của Lâm Phong. Tàn hồn và cơ thể hòa làm một. Trong não hắn, một giọng nói trầm đục vang lên:
“Chủ thể phù hợp. Truyền tải ký ức. Kích hoạt Đế Ấn.”
Ý thức của Lâm Phong bị kéo vào một thế giới khác – thế giới của những ký ức kinh thiên động địa. Hắn thấy bản thân đứng trên đỉnh Hư Thần Giới, một kiếm chém rách thiên mệnh, thần ma quỳ lạy. Hắn thấy bản thân bị sư đệ phản bội, bị vị hôn thê đâm sau lưng trong khoảnh khắc cuối cùng.
Ba ngàn năm trước, hắn từng là Đế Tôn chí tôn vô thượng. Và nay, hắn đã trở về.
Mắt Lâm Phong bật mở. Mưa vẫn rơi, nhưng từng giọt rơi lên da hắn lập tức bốc khói. Xương cốt gãy nát tái tạo, huyết mạch tỏa sáng, khí tức hỗn độn cuồn cuộn. Một con người mới đứng dậy từ vực sâu.
Hắn cất giọng, trầm thấp nhưng mang theo uy nghi khó diễn tả thành lời.
“Từ nay, kẻ nào từng nhục ta – ta sẽ khiến hắn quỳ xuống bằng máu. Kẻ nào từng phản ta – ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.”
Cánh tay siết chặt, không còn là bàn tay yếu ớt của phế vật nữa.
“Linh căn tan – ta luyện lại bằng huyết. Đan điền nát – ta tụ lại bằng hận. Một đời này, nếu không làm Đế, thì làm Ma vương khiến trời cũng phải run.”
Trên vách đá gần đó, hắn lấy máu viết một câu lên phiến đá ẩm ướt:
“Từ nay, thiên đạo là đao. Ta là tay cầm đao.”
Dưới vực sâu, một ngọn gió thổi qua. Tảng đá đen vỡ nát thành bụi. Một sinh mệnh mới vừa được tái sinh – mang theo hận, máu, và một con đường tu tiên nghịch thiên không thể quay đầu.
…
Phía xa trên đỉnh núi Thanh Vân Tông, trong mật thất nơi chưởng môn bế quan, một lão giả đang ngồi thiền đột nhiên mở mắt. Ánh mắt lóe lên tia hoảng hốt.
“Đó là… khí tức Hỗn Độn? Không… không thể nào… lẽ nào Đế hồn đã sống lại?”
Gió nổi lên. Mưa lớn dần. Vận mệnh của Thanh Vân Tông, từ giây phút này… bắt đầu thay đổi.