Sau khi tiếp nhận ký ức Đế Tôn, Lâm Phong ngồi xếp bằng trong một hang động nhỏ dưới đáy vực Thiên Nhai. Bên ngoài, gió vẫn gào thét, sấm sét vẫn nổ liên hồi, nhưng trong hang, một khoảng yên tĩnh đến rợn người.
Khí tức hỗn độn trong người hắn như biển cuộn, từng dòng linh lực nặng như núi chuyển động trong kinh mạch vốn đã bị phá hủy. Từng đoạn xương gãy, từng tia mạch vỡ giờ đang dần tái sinh.
“Thân thể phế vật này… yếu ớt như giấy.” Lâm Phong khẽ thì thầm.
Nhưng ánh mắt hắn không hề tỏ ra nản chí. Trong đôi đồng tử sâu thẳm, chỉ còn hận thù và quyết tâm rực lửa.
Hắn nhắm mắt, vận chuyển một pháp quyết cổ xưa từ ký ức Đế Tôn. Đó là Hỗn Nguyên Khai Mạch Kinh, một môn công pháp cấm kỵ – dùng máu để rèn gân cốt, dùng đau đớn để kích phát tiềm lực, vượt qua giới hạn phàm thể.
Một giọt máu từ ngón tay hắn nhỏ xuống đất. Không giống máu bình thường, giọt máu này đỏ tươi như hồng ngọc, ánh lên tia sáng yêu dị.
“Đốt máu mở mạch.”
Lâm Phong cắn răng, ép giọt máu hòa vào đan điền, sau đó vận chuyển linh quyết. Chỉ trong tích tắc, toàn thân hắn run bần bật. Cảm giác như có hàng vạn con dao cắt rạch bên trong cơ thể, đau đến mức người bình thường sẽ phát điên mà gào thét.
Nhưng hắn cắn chặt răng, không phát ra một tiếng nào.
Huyết mạch cháy rực lên, đỏ rực như dung nham. Khí tức hỗn độn bắt đầu luồn lách theo từng tia kinh mạch đã khô cạn, đánh bật những điểm tắc nghẽn và rác bẩn tồn đọng từ bao năm qua.
“Huyết mạch thứ nhất… mở.”
Một tiếng nổ nhỏ vang lên trong cơ thể. Lâm Phong toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nhưng ánh mắt hắn sáng lên.
Hắn đã thành công khai mở huyết mạch đầu tiên. Đó là bước đầu tiên để phục sinh tu vi, là nền tảng để bước lên con đường nghịch thiên.
Không dừng lại, Lâm Phong tiếp tục ép thêm máu, vận chuyển pháp quyết. Từng huyết mạch tiếp theo được khai thông dưới đau đớn kinh khủng. Mỗi lần mở, xương cốt lại rung chuyển, thần kinh như bị xé toạc. Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
“Còn chưa đủ…”
Mỗi lần đau đớn trào lên, hắn lại nhớ tới ánh mắt khinh bỉ của Tô Linh Nhi, tiếng cười độc địa của Chu Kỳ, sự lãnh đạm của các trưởng lão từng coi hắn là thiên tài.
“Ta chịu nhục chưa đủ sao? Không. Ta phải mạnh hơn nữa.”
Đến huyết mạch thứ chín, hắn không còn sức để ngồi vững. Máu tuôn ra từ miệng, từ mũi, từ cả lỗ tai. Cơ thể gần như vỡ vụn, nhưng vẫn chưa dừng lại.
Một ý chí khủng khiếp bốc lên trong đầu hắn – ý chí Đế Tôn năm xưa.
Hắn ngửa mặt gào lên giữa hang động:
“Đau thì sao? Ta từng bị phản bội, từng bị đâm sau lưng, từng bị hàng vạn kẻ truy sát. Một chút đau đớn này tính là gì?!”
Tiếng hét vang dội. Khí tức trong người hắn bùng nổ lần nữa.
Ầm!
Huyết mạch thứ mười khai mở.
Ngay khoảnh khắc ấy, khí tức trong hắn đột biến. Hỗn độn chi khí bắt đầu ngưng tụ lại thành những điểm sáng nhỏ – dấu hiệu của linh căn tái tạo. Đan điền vốn đã vỡ nát bắt đầu hồi phục, tạo thành một hố xoáy khổng lồ hút linh khí xung quanh vào.
Gió lốc nổi lên trong hang. Tất cả những linh khí tồn tại trong đáy vực suốt ngàn năm nay bị hút về phía hắn. Không khí nặng đến mức những khối đá cũng rung rinh.
“Linh căn Hỗn Nguyên…”
Lâm Phong khẽ mở mắt. Ánh sáng bạc lóe lên.
Hắn đã thành công tái tạo linh căn. Nhưng không phải linh căn tầm thường – mà là linh căn Hỗn Nguyên, loại linh căn của cổ đại thần ma, có thể hấp thu mọi loại linh khí, không kỵ thuộc tính, không có cực hạn.
“Đây là khởi đầu mới của ta.”
Hắn đứng dậy. Thân thể phế vật ngày nào giờ rắn chắc như thần kim. Huyết mạch đã mở mười đạo, linh căn tái sinh, đan điền tạo xoáy.
Một tu sĩ bình thường cả đời khó vượt qua Luyện Thể cảnh. Nhưng hắn, chỉ trong nửa ngày, đã bước vào Trúc Cơ sơ kỳ.
Từ phế vật không có linh căn, thành kẻ có thể đấu ngang với nội môn đệ tử.
Lâm Phong siết chặt nắm đấm.
“Vẫn chưa đủ.”
“Trúc Cơ chỉ là bước đầu. Ta cần mạnh hơn – để giẫm nát những kẻ từng khiến ta rơi xuống đáy.”
Hắn quay người, nhìn về phía trên vực – nơi ánh sáng mờ nhạt của Thanh Vân Tông vẫn còn le lói.
Ánh mắt hắn sắc như đao, lạnh như sắt.
“Chu Kỳ, Tô Linh Nhi… rồi các ngươi sẽ thấy, thế nào là Đế Tôn chuyển thế.”
…
Tại đỉnh Thanh Vân Tông, trong điện Thanh Hư, một nữ tử mặc bạch y đang ngồi điều tức, đột nhiên mở mắt. Đôi lông mày nàng nhíu lại.
“Vực Thiên Nhai… vừa rồi có một luồng khí tức cổ quái.”
Một lão giả cạnh bên lên tiếng:
“Chắc chỉ là khí loãng thoát ra từ địa mạch. Dù sao nơi đó cũng là tử địa, không ai sống sót được.”
Tô Linh Nhi nhắm mắt lại. Nhưng trong lòng, một cơn bất an khó tả dâng lên. Như thể… thứ gì đó mà nàng không muốn đối mặt, đang quay trở lại.
…
Dưới vực, Lâm Phong đã rời hang động. Hắn bước đi trên con đường đá phủ rêu, ánh mắt thâm trầm như đã nhìn xuyên trời đất.
Trước mặt hắn, là thiên đạo.
Sau lưng hắn, là máu, là phản bội, là cả một thế giới đang chờ bị lật đổ.