ĐẾ TÔN CHUYỂN THẾ

Chương 20: Tầng Chín Đế Vực – Ký Ức Trở Về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vượt qua tầng trời thứ tám, Lâm Phong chính thức bước vào Tầng Chín – Vực Đế.

nơi này – không còn đất, không còn trời.

chỉ là một biển sao tối thẳm, nơi mỗi ánh sáng là một kỷ nguyên bị quên lãng.

từng bước chân hắn đi – như bước trên những mảnh vỡ ký ức.

ba trăm năm trước, chính tại đây – hắn là Đệ Nhất Đế Tôn, đứng trên vạn đạo, quy tụ các giới, khai sáng liên minh tu chân thống nhất.

hắn không thuộc Thần Tông.
hắn vượt khỏi thiên mệnh – tạo ra con đường mới, gọi là Chân Ngã.

nhưng rồi… tất cả phản bội.

ngày hắn bị phản, cũng chính tại Vực Đế này, toàn bộ Thần Tông cùng lúc kích hoạt một trận pháp cổ xưa: Thiên Cấm Ký.

trận đó xóa hắn khỏi lịch sử.

thể xác bị thiêu rụi.
linh hồn bị chia bảy, giam vào các giới.
và… ký ức bị khóa.

hôm nay – hắn trở lại.

khi chạm vào mặt đất Vực Đế – mặt đất tối, phủ bụi ký ức – một tiếng nổ vang lên trong đầu hắn.

ẦM!!!

một vùng ánh sáng quét ngang hồn hải, mở ra một chuỗi ký ức bị phong ấn.

“Phong… đừng tin bọn họ!”

giọng nữ, run rẩy. là… ai?

“ta yêu huynh… nhưng ta không cứu được huynh…”

“sư phụ ngươi đã bán lệnh bài đế mệnh cho Thánh Tổ… bọn họ muốn xóa ngươi… vì sợ ngươi dẫn đường cho phàm nhân lên trời…”

“huynh là Đế Tôn… nhưng không phải thiên đạo.”

ẦM!!!

hắn quỵ xuống, máu mũi trào ra, mắt đỏ như lửa.

Tuyết Tâm đã lên tới nơi – kịp thời đỡ lấy hắn.

“chuyện gì xảy ra?”

Lâm Phong lắc đầu – nhưng tay lại siết chặt nàng.

“ta… nhớ rồi.”

hắn nhớ lại nữ tử năm xưa – người từng bên hắn cả ngàn năm, người từng tuyên thệ dưới ánh thiên nguyệt rằng “cả giới chỉ có một người trong tim.”

và cũng chính nàng… là người đã dẫn đường cho đám phản đồ bước vào Vực Đế.

nhưng trong khoảnh khắc cuối, nàng… không xuống tay.

“ta chỉ… mở cổng.
ta không thể giết chàng.
tha lỗi cho ta…”

Lâm Phong im lặng.

Tuyết Tâm cảm nhận rõ lồng ngực hắn nóng rực, như đang đốt cháy tất cả ký ức.

“ngươi sẽ tìm nàng?”

“ta sẽ tìm tất cả bọn chúng – những kẻ từng phản bội, từng thương hại, từng xóa ta khỏi thế giới.”

trên bầu trời tầng chín, bảy luồng sáng xuất hiện, tạo thành hình cánh cung bao trọn Vực Đế.

Thất Tổ Thần Tông – cao tầng nhất – đã chờ sẵn.

một trong số đó là Thánh Tổ Vô Cực, nhưng lúc này ánh mắt không còn khinh miệt… mà là e dè.

“ngươi không nên nhớ lại.”

Lâm Phong ngẩng đầu, lạnh giọng:

“các ngươi… không nên để ta sống.”

ẦM!!!

tầng thứ tư Đế Cốt – Huyết Ảnh Đạo Tâm – khai mở.

một đạo ảnh hồn khổng lồ đứng sau lưng hắn, hai mắt không có tròng, toàn thân là vết chém, vết thiêu, vết niêm ấn – nhưng… vẫn đứng.

Thất Tổ đồng loạt xuất thủ.

bảy đạo thần pháp, mỗi thứ từng diệt giới – đổ xuống.

Tuyết Tâm vung kiếm chặn được một – thì hộc máu, ngã lăn.

Lâm Phong cắn răng, nâng tay trái – phóng ra Ngự Huyết Trận, tay phải vận công pháp Luyện Hồn Đoạt Thiên, triệu hồi hàng trăm linh hồn trong Huyết Trì nhập vào trận pháp.

ẦM!!!

cả thiên không rúng động.

một nửa thần pháp bị hủy. ba vị Thần Tổ thối lui.

nhưng… Lâm Phong cũng vỡ nát một cánh tay.

Tuyết Tâm kêu lên – lao đến đỡ hắn.

“đừng… đừng liều mạng.”

hắn nhìn nàng – không giận, không đau, chỉ khẽ nói:

“nếu ta không liều…
thì ba trăm năm trước ta chết phí.

trong khoảnh khắc đó – toàn bộ tầng chín chợt chấn động.

ẦM!!!

một khe nứt vĩ đại mở ra trên trời – từ khe đó, một giọng nói vọng xuống:

“Lâm Phong… ngươi chưa bao giờ cô độc.

Tam Đế Vực – chín ngàn tàn binh – nghe lệnh Đế Tôn!

mở cổng, nghênh chúa!”

từ dưới vực sâu, ba đạo kim long rồng hồn bay lên, kéo theo một thành trì khổng lồ từng bị phong ấn.

Vực Cổ Đế – thành trì cũ của Lâm Phong – sống lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!