Tử Hồn Chi Thành – đêm đó mưa đỏ như máu.
trên đỉnh Thiên Mộng Các, một tấm trận đồ ngũ sắc được khắc rộng bằng cả một quảng trường.
trung tâm trận, Lâm Phong đứng một mình, áo bào đen phấp phới, sau lưng là mười hai cây trận châm cao như tháp, run lên từng nhịp.
phía sau, Hàn Trảm và gần trăm tu sĩ phản đạo đang dõi theo.
Tuyết Tâm bước đến, đưa cho hắn một thanh ngọc bài.
“bên trong là mảnh linh hồn của ta. nếu ngươi… mất kiểm soát… hãy giữ lấy.”
Lâm Phong mỉm cười.
“ta không điên – ta chỉ giận.”
hắn bước vào trận – linh lực bùng phát.
ẦM!!!
trận đồ sáng bừng, tạo thành một lối đi thẳng lên tầng trời thứ chín – nơi chưa có ai từ hạ giới dám nghịch ngược mà leo lên.
Phá Thiên Trận – lối đi duy nhất cho kẻ bị thiên đạo ruồng bỏ.
mỗi bước hắn đi, không khí như đông lại.
bầu trời gầm lên. mây tụ thành hình long – hình hổ – hình thiên ma, tất cả chặn đường hắn.
một giọng nói vang vọng từ thiên không:
“ngươi là phản đồ.
ngươi từng bị phong ấn.
ngươi từng chết trong vạn đau.
nay, muốn trở lại?”
hắn dừng lại giữa tầng trời thứ sáu – ngẩng mặt:
“ta không ‘muốn’.
ta phải.”
ẦM!!!
thanh kiếm Huyết Minh sau lưng hắn tự động bay ra – hóa thành rồng đỏ, lao thẳng vào tầng trời thứ bảy.
máu trên thân kiếm bốc khói, nhưng vẫn rạch một khe nứt trên không gian.
Lâm Phong sải bước – ngực trần, mắt cháy.
hắn nhìn lên.
“Thần Tông, nghe đây!
ta – Lâm Phong, phản đồ giới thứ ba.
bị diệt môn, bị phản bội, bị vứt bỏ.
nay trở lại – không phải để van xin.
mà để tuyên chiến.”
hắn nâng tay, ấn pháp chớp lóe.
mười hai trận châm đồng loạt nổ tung – khí lôi, khí hỏa, khí u minh cùng lúc quấn vào người hắn.
Phá Giới – Bước Thứ Nhất – Đạp Vân.
trong chớp mắt, thân ảnh hắn biến mất khỏi mặt đất.
chỉ để lại một hố sâu hàng ngàn trượng, giữa ánh nhìn sững sờ của hàng trăm tu sĩ phản đạo.
Tuyết Tâm quỳ xuống, mắt long lanh:
“hắn làm được rồi…”
…
trên trời – tầng thứ tám.
bảy đạo bóng người mặc đạo bào màu kim đang đứng thành vòng tròn.
một người trong đó – Thánh Tổ Vô Cực – ánh mắt như xuyên thời gian, đã nhìn thấy Lâm Phong từ xa.
“hắn tới.”
một người khác rút kiếm:
“giết ngay.”
Vô Cực khoát tay.
“không. để hắn lên.”
“vì sao?”
ông cười nhạt:
“vì giết giữa đường – là thừa nhận ta sợ.
để hắn lên… là thiên đạo không ngán phản đạo.”
…
ẦM!!!
Lâm Phong xuyên tầng trời thứ tám, giáp mặt Thánh Tổ và sáu đại Thần Tông thủ hộ.
xung quanh hắn – là hư không trắng toát. gió không thổi, mây không bay, không còn sinh linh – chỉ còn thần và nghịch thần.
Thánh Tổ Vô Cực nhìn hắn, chậm rãi nói:
“ba trăm năm trước, ngươi là thiên tài hiếm có.
nhưng ngươi phản giới, giết đồng môn, cướp di thư, bị mọi người ruồng bỏ.
ngươi còn gì để nói?”
Lâm Phong cười khẽ.
“ta không giết đồng môn – mà giết bọn phản ta trước.
ta không cướp di thư – mà lấy lại thứ thuộc về ta.
ta bị ruồng bỏ – nhưng chưa bao giờ… quỳ.”
ánh mắt hắn bừng lửa.
“hôm nay ta trở lại – không để thanh minh.
ta đến để đòi máu.”
ẦM!!!
hắn rút Huyết Minh – chém thẳng vào một trong bảy vị thần.
Pháp Tướng Trụ Thiên bị xé toạc.
hắn bẻ cổ, lạnh lùng:
“một!”
ẦM!!!
phía dưới – tầng trời bắt đầu rạn nứt.
Tuyết Tâm cùng phản quân từ Tử Hồn Chi Thành đồng loạt tấn công lên trời, theo sau khe nứt hắn mở ra.
một người chống trời.
một trăm người leo trời.
một giới… đang rung chuyển.
…
giữa hư không.
Thánh Tổ Vô Cực nhắm mắt.
“nếu để ngươi lên tầng chín… thiên đạo thực sự sụp đổ.”
ông rút ra Thiên Lệnh Ngọc, pháp bảo chí tôn – từng xóa sổ ba giới chỉ với một niệm.
“Lâm Phong – hôm nay, hoặc ngươi chết.
hoặc… tất cả chúng ta cùng tan thành tro bụi.”
…
Lâm Phong siết chặt kiếm.
một bước nữa – là bước vào Tầng Chín – Vực Đế.
nơi hắn từng ngồi.
nơi hắn từng bị kéo xuống.
nơi hắn… sẽ lại bước lên.
hắn quay lại nhìn xuống – Tuyết Tâm đang dẫn phản binh, lao lên từng lớp trời.
hắn nhắm mắt – nhớ lại:
“ngày đó mẹ chết dưới kiếm của sư phụ.
bạn bè bán ta đổi lấy thăng cấp.
người yêu cũ giao ta cho thượng giới.
tất cả… đều đã gieo.”
hắn mở mắt – lửa bùng trong tròng đen:
“giờ… là mùa gặt.”