Bình minh ở Thiên Cung luôn là một cảnh tượng hùng vĩ, tráng lệ đến nao lòng. Từ Đại Minh Cung, nơi Thiên đế ngự trị, có thể bao quát toàn cảnh Cửu Trùng Thiên – những dãy mây ngũ sắc cuồn cuộn như thác lụa, những mái ngói lưu ly phản chiếu ánh hồng ngọc, và những tòa cung điện nguy nga tráng lệ vươn mình lên trời xanh như những đỉnh núi bất khả xâm phạm. Mỗi buổi sáng, khi những tia nắng vàng kim đầu tiên xuyên qua tầng mây dày đặc, chúng mang theo sinh khí, sưởi ấm vạn vật, và thắp lên hy vọng cho một ngày mới của toàn cõi Tam Giới.
Nhưng hôm nay, trong tẩm điện của Thiên đế Thương Ly, bình minh lại mang một sắc thái khác thường. Nó không rạng rỡ, không ấm áp, mà nhuốm một màu đỏ ảm đạm, như vết máu loang lổ trên bức tranh thủy mặc. Ánh sáng ấy len lỏi qua ô cửa chạm khắc tinh xảo, rơi trên tấm lụa mềm mại che phủ ngự sàng, rồi hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ nhưng giờ đây lại hằn rõ vẻ kiệt quệ của Thương Ly.
Ngài không mặc long bào thêu rồng phượng lộng lẫy, cũng chẳng đeo ngọc quan nặng trĩu. Chỉ đơn giản là một kiện áo lụa trắng ngà buông lỏng trên thân hình cao lớn, để lộ phần ngực vạm vỡ và đôi vai rộng vững chãi. Mái tóc đen nhánh như dòng suối huyền bí tuôn dài xuống thắt lưng, lấp lánh dưới ánh sáng nhập nhoạng. Đôi mắt phượng sâu thẳm, vốn ẩn chứa tinh quang của trí tuệ và uy nghiêm của bậc đế vương, giờ đây lại đọng lại một nỗi buồn thăm thẳm, xen lẫn sự trống rỗng đến vô cùng, như một vực sâu không đáy.
Đại chiến với Ma giới đã kết thúc. Một chiến thắng vẻ vang, được sử sách Thiên giới ghi danh muôn đời. Ma Vương Bạo Quân đã bị đánh bại, binh đoàn Ma tộc tan rã, Tam Giới lại được thái bình, yên ổn. Lẽ ra, với tư cách là người lãnh đạo tối cao, là vị anh hùng đã mang lại hòa bình, Thương Ly phải cảm thấy hân hoan, tự hào. Nhưng không, trong ngài chỉ còn lại sự trống rỗng đến đau đớn.
Cuộc chiến kéo dài ròng rã ba trăm năm. Ba trăm năm đằng đẵng của máu và lửa, của sự hy sinh và mất mát. Thương Ly đã đích thân cầm kiếm, dẫn dắt vạn quân Thiên giới, trải qua hàng ngàn trận đánh lớn nhỏ. Ngài đã chứng kiến vô số thần tướng ngã xuống, vô vàn binh sĩ Thiên giới hóa thành tro bụi. Từng tiếng kêu thảm thiết, từng ánh mắt tuyệt vọng trước khi tàn lụi, từng giọt máu tanh tưởi vương vãi trên chiến trường hỗn loạn – tất cả đều in sâu vào tâm trí ngài, trở thành những vết sẹo không thể xóa nhòa.
Có những đêm, khi mọi âm thanh trong Thiên Cung đã chìm vào tĩnh lặng, Thương Ly vẫn không thể nào chợp mắt. Hình ảnh những chiến trường khốc liệt lại hiện về, những gương mặt thân thuộc của các tướng sĩ đã ngã xuống lại mồn một tái hiện. Ngài nghe thấy tiếng gào thét của kẻ thù, tiếng binh khí va chạm chan chát, tiếng đổ nát của cung điện bị phá hủy. Ngài cảm thấy mùi máu tanh nồng nặc và sự lạnh lẽo của cái chết. Những ký ức đó, dù là vinh quang hay bi thương, đều là gánh nặng khủng khiếp đè nén lên tâm hồn một vị đế vương.
Thương Ly là Thiên đế chí cao vô thượng, nắm giữ quyền năng tuyệt đối, cai quản toàn bộ Cửu Thiên, là trụ cột của Tam Giới. Mọi quyết định của ngài đều ảnh hưởng đến vận mệnh của hàng tỉ sinh linh. Chỉ cần một ý niệm sai lầm, một chút dao động trong tâm trí, cũng có thể dẫn đến sự sụp đổ của cả một thế giới. Trách nhiệm đó, quyền năng đó, vẻ ngoài uy nghi đó – tất cả đều là chiếc lồng vàng giam cầm ngài.
Ngài là vua, nhưng cũng là một con người. Một con người mang trong mình những cảm xúc, những ham muốn, và cả những điểm yếu mà không ai được phép nhìn thấy. Quyền lực vô biên đi kèm với sự cô độc tột cùng. Không ai có thể thực sự sẻ chia, không ai có thể thấu hiểu trọn vẹn những áp lực và nỗi khổ tâm của ngài. Các vị thần quân, thần tướng đều cung kính, các tiên nữ đều ngưỡng mộ, nhưng không ai dám vượt qua ranh giới của sự tôn thờ để đến gần ngài một cách chân thật. Ngài đứng trên đỉnh cao nhất, và cũng là người cô đơn nhất.
Ngài là Chân Long Thiên tử, mang trong mình dòng máu cao quý nhất của vũ trụ Hồng Hoang. Từ khi sinh ra, định mệnh đã an bài ngài phải trở thành một vị vua vĩ đại. Không một ai từng thấy ngài yếu đuối, không một ai dám hoài nghi ý chí của ngài. Luôn luôn phải mạnh mẽ, luôn luôn phải sáng suốt, luôn luôn phải công bằng – đó là những xiềng xích vô hình trói buộc ngài trong suốt hàng vạn năm trị vì.
Thương Ly đưa tay day nhẹ thái dương, cảm thấy cơn đau nhức nhối lan tỏa khắp đầu. Cơn đau không chỉ đến từ sự mệt mỏi thể xác, mà còn từ sự cạn kiệt tinh thần. Ngài đã chiến đấu, đã chiến thắng, nhưng lại mất đi một phần quan trọng trong chính mình. Linh khí trong cơ thể vẫn cuồn cuộn, nhưng tâm hồn ngài lại như một sa mạc khô cằn, khao khát một cơn mưa rào để hồi sinh.
Ngài khao khát một thứ gì đó khác. Một lối thoát khỏi gánh nặng của quyền lực và sự cô đơn tột cùng. Một khoảnh khắc an yên, dù chỉ là tạm bợ, để quên đi những gánh nặng trên vai. Ngài muốn được là chính mình, một con người với những ham muốn thầm kín mà bấy lâu phải chôn chặt dưới lớp vỏ bọc uy nghiêm.
Ánh mắt ngài lướt qua khung cửa sổ, nơi bình minh vẫn đang lên, nhuốm một màu đỏ thẫm. Sắc đỏ rực rỡ ấy, thay vì mang đến hy vọng hay sự khởi đầu mới, lại như báo hiệu một điều gì đó sắp thay đổi. Một điều gì đó sẽ nhấn chìm ngài vào vực sâu của những dục vọng bị kìm nén bấy lâu. Ngài không biết, hay không muốn biết, rằng chính giây phút này, những hạt mầm của sự sa đọa đã bắt đầu nảy nở trong tâm hồn khô cằn của mình, chờ đợi thời cơ để bùng cháy dữ dội.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ngài, như một tia sáng xuyên qua bóng đêm u tối của tâm hồn. Một nơi chốn mà ngài có thể hoàn toàn là chính mình, không vướng bận vinh quang hay trách nhiệm. Một nơi mà những ham muốn thầm kín nhất có thể được giải phóng, không cần phải che giấu. Một nơi mà ngài có thể tìm thấy sự thoải mái, sự thỏa mãn, và thậm chí là những lạc thú bị cấm đoán.
Cái tên chợt xuất hiện trong tâm trí ngài: Xích Diễm Uyển. Một biệt khu mà ngài đã cho xây dựng từ rất lâu, nhưng chưa từng thực sự sử dụng. Nơi đó từng được dùng làm nơi tĩnh dưỡng, nhưng giờ đây, ngài cảm thấy nó có thể mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Một ý nghĩa đen tối hơn, mê hoặc hơn.
Thương Ly khẽ nhắm mắt. Một nụ cười nhạt nhòa, pha lẫn chút mệt mỏi và sự mong chờ, thoáng hiện trên đôi môi ngài. Ngài không biết rằng, quyết định này sẽ mở ra một cánh cửa đến vực sâu của dục vọng, kéo theo không chỉ bản thân ngài mà còn cả những linh hồn trong sạch khác vào vòng xoáy của sự trụy lạc không lối thoát. Bình minh ngày hôm nay, với sắc đỏ rực rỡ và bi thương, thực sự là khởi đầu cho một chương mới trong cuộc đời của vị Thiên đế – một chương của sự sa đọa.