Kể từ khi Xích Diễm Uyển được hoàn tất, một bầu không khí kỳ lạ bao trùm Thiên Cung. Các tiểu tiên và tiên thợ tham gia xây dựng đều được lệnh giữ kín miệng, nhưng sự thay đổi trong Thiên đế Thương Ly lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Ngài vẫn uy nghi, vẫn quyết đoán trong triều chính, nhưng ánh mắt sâu thẳm lại ẩn chứa một nỗi u uất khó tả. Những buổi thiết triều dần trở nên ngắn hơn, và Thương Ly thường xuyên lui về tẩm điện ngay sau đó, không ai biết ngài làm gì trong những giờ phút riêng tư ấy.
Trong số các thị vệ canh giữ Đại Minh Cung, Liệt Phong là người nhạy cảm nhất với sự thay đổi của đế vương. Hắn là đội trưởng đội thị vệ thân cận nhất, là một trong số ít những người đã kề vai sát cánh cùng Thương Ly trong đại chiến Ma giới. Thân hình vạm vỡ, cao lớn với những đường cơ bắp rắn chắc ẩn dưới lớp giáp bạc, Liệt Phong sở hữu một vẻ đẹp mạnh mẽ, nam tính. Khuôn mặt hắn góc cạnh, đôi mắt sắc bén như chim ưng, và bờ môi mỏng luôn mím chặt, thể hiện ý chí kiên định và sự trung thành tuyệt đối. Hắn là một thanh kiếm bách chiến bách thắng, một tấm khiên vững chắc bảo vệ Thiên đế.
Đối với Liệt Phong, Thương Ly không chỉ là vị Thiên đế tối cao, mà còn là người hắn nguyện dâng hiến cả sinh mạng. Hắn đã chứng kiến sự kiệt quệ của ngài sau chiến tranh, thấu hiểu nỗi cô độc mà ngài phải gánh chịu trên ngôi vị chí tôn. Hắn muốn được sẻ chia, muốn được làm bất cứ điều gì để xoa dịu nỗi đau của vị chủ nhân mà hắn sùng kính.
Một buổi tối trăng rằm, khi Thiên Cung đã chìm vào giấc ngủ, Liệt Phong đang đứng gác trước tẩm điện của Thương Ly. Bỗng, cánh cửa trầm hương khẽ mở, và một tiểu tiên quan cận vệ bước ra, với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Đội trưởng Liệt Phong," tiểu tiên quan thì thầm, "Thiên đế triệu ngươi vào trong."
Liệt Phong hơi bất ngờ. Đã lâu rồi Thương Ly không triệu kiến hắn vào buổi tối muộn thế này, đặc biệt là khi ngài thường lui về tẩm điện sớm. Hắn khẽ gật đầu, theo chân tiểu tiên quan bước vào.
Bên trong tẩm điện không có vẻ xa hoa lộng lẫy như mọi khi. Ánh nến mờ ảo, hương trầm nhẹ nhàng phảng phất. Thương Ly đang ngồi trên ngự sàng, không mặc giáp, chỉ khoác một chiếc áo lụa mỏng. Mái tóc đen buông xõa trên vai, khuôn mặt ngài nhìn qua có vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt phượng lại ánh lên một tia sáng kỳ lạ, vừa mông lung vừa mời gọi.
"Thần Liệt Phong bái kiến Thiên đế," Liệt Phong quỳ một gối xuống, cung kính hành lễ. Hắn cảm nhận được một sự thay đổi tinh tế trong không khí, một sự căng thẳng vô hình khiến lồng ngực hắn đập nhanh hơn.
Thương Ly khẽ phất tay, ra hiệu cho Liệt Phong đứng dậy. "Liệt Phong, ngươi là người trung thành nhất của trẫm. Trải qua đại chiến, ngươi cũng đã vất vả nhiều rồi." Giọng ngài trầm thấp, ấm áp, khiến trái tim Liệt Phong khẽ rung động.
"Đây là vinh hạnh của thần, được phò tá Thiên đế là sứ mệnh của thần," Liệt Phong đáp, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ngài.
Thương Ly cười nhạt. "Sứ mệnh? Vậy sứ mệnh của ngươi có bao gồm cả việc giúp trẫm giải tỏa phiền muộn không?"
Liệt Phong ngạc nhiên ngẩng đầu. Ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt Thương Ly. Trong khoảnh khắc đó, hắn thấy được một nỗi cô đơn tột cùng, một sự khao khát được giải thoát ẩn sâu dưới vẻ ngoài uy nghi. Đồng thời, hắn cũng nhận ra một tia sáng khác, một ngọn lửa ham muốn đang bùng cháy trong đôi mắt ấy.
"Thần nguyện làm tất cả để Thiên đế an lòng," Liệt Phong đáp, không chút do dự. Hắn biết mình đang bước vào một điều gì đó vượt quá giới hạn thông thường của chủ tớ, nhưng hắn không thể từ chối vị chủ nhân mà hắn tôn thờ.
Thương Ly mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý. "Tốt lắm. Vậy thì theo trẫm đến một nơi."
Ngài đứng dậy, thân hình cao lớn và đầy quyền lực, nhưng lại mang một vẻ mệt mỏi khó tả. Liệt Phong cảm nhận được sự bất ổn từ ngài. Hắn đi theo Thương Ly qua một hành lang bí mật, nơi dẫn đến một cổng dịch chuyển nhỏ, được yểm bùa chú kỹ càng. Đây chính là lối vào Xích Diễm Uyển.
Khi bước qua cổng dịch chuyển, Liệt Phong như lạc vào một thế giới khác. Không còn sự uy nghiêm lạnh lẽo của Thiên Cung, thay vào đó là một không gian ngập tràn hương thơm quyến rũ. Hồ nước ấm áp lan tỏa mùi sen nồng nàn, những ngọn nến lung linh hắt bóng lên những bức tường chạm khắc tinh xảo. Âm nhạc du dương, nhẹ nhàng như tiếng gió thì thầm, vang vọng khắp nơi, mang theo một sự mê hoặc khó cưỡng.
"Đây là... Xích Diễm Uyển?" Liệt Phong khẽ thốt lên, trong lòng đầy kinh ngạc. Nơi này hoàn toàn khác biệt so với những gì hắn từng tưởng tượng về một biệt khu của Thiên đế.
Thương Ly không trả lời, chỉ khẽ nhắm mắt, hít thở sâu hương thơm tràn ngập không khí. "Ngươi thấy đấy, nơi này là của riêng trẫm. Nơi trẫm có thể trút bỏ mọi gánh nặng." Ngài quay sang Liệt Phong, ánh mắt trở nên sâu hơn, và một tia nhìn đầy dục vọng thoáng qua. "Và ngươi, Liệt Phong, sẽ là người đầu tiên cùng trẫm chia sẻ nơi này."
Liệt Phong cảm thấy tim mình đập mạnh. Hắn biết, lời nói của Thương Ly không chỉ là về việc chia sẻ không gian. Hắn đã từng nghe phong thanh về những truyền thuyết về các vị quân vương phóng đãng, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng vị Thiên đế chí cao lại có những khao khát như vậy. Tuy nhiên, sự trung thành và lòng ngưỡng mộ của hắn dành cho Thương Ly lớn hơn bất kỳ nỗi sợ hãi hay định kiến nào.
Thương Ly bước đến bên hồ nước ấm, tháo bỏ chiếc áo lụa mỏng. Thân hình ngài hiện ra dưới ánh nến, vạm vỡ nhưng cũng đầy vẻ quý phái. Những vết sẹo nhỏ trên vai và ngực là minh chứng cho những trận chiến ác liệt. Liệt Phong không thể rời mắt. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Thiên đế trong trạng thái thoải mái và dễ tổn thương như vậy.
"Liệt Phong, hãy giúp trẫm giải tỏa sự mệt mỏi này," Thương Ly nói, giọng ngài trầm khàn, mang theo một chút mê hoặc. Ngài ngâm mình vào làn nước ấm, những cánh sen hồng đào mềm mại ôm lấy cơ thể ngài.
Liệt Phong hiểu ý. Hắn nhanh chóng cởi bỏ lớp giáp ngoài, rồi đến áo trong. Thân hình cường tráng của hắn, đầy những cơ bắp rắn chắc và sức mạnh, hiện ra. Hắn bước xuống hồ nước, làn nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể, khiến những dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng. Hắn tiến đến gần Thương Ly, quỳ xuống sau lưng ngài.
"Thiên đế muốn thần làm gì?" Liệt Phong hỏi, giọng hơi khàn.
Thương Ly khẽ tựa đầu vào vai hắn. "Chỉ cần... giúp trẫm thư giãn. Ngươi là người hiểu rõ cơ thể trẫm nhất."
Liệt Phong bắt đầu day bóp vai cho Thương Ly. Đôi tay hắn mạnh mẽ nhưng cũng rất khéo léo, từng động tác đều chuẩn xác, đi vào đúng những huyệt đạo đang căng cứng của ngài. Sự mệt mỏi của Thương Ly dần tan biến, thay vào đó là cảm giác thư thái đến mê mẩn.
"Đau ở đây sao?" Liệt Phong hỏi, khi ngón tay hắn chạm vào một vết sẹo cũ trên vai Thương Ly.
"Ừm," Thương Ly khẽ rên, "Một vết tích của Ma Vương. Nó vẫn âm ỉ đau nhức mỗi khi trái gió trở trời."
Liệt Phong dồn lực vào ngón tay, nhẹ nhàng xoa bóp xung quanh vết sẹo. Hắn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Thương Ly lan tỏa sang mình. Mùi hương của sen và trầm hương trở nên nồng nàn hơn, quấn lấy hắn. Hắn ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt đang nhắm mắt của Thương Ly, và một cảm xúc lạ lùng dâng lên trong lòng. Đó không chỉ là lòng trung thành, mà còn là một sự khao khát được đến gần hơn, được chạm vào vị chủ nhân mà hắn đã luôn tôn thờ từ xa.
Thương Ly dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn. Ngài khẽ mở đôi mắt phượng, nhìn thẳng vào Liệt Phong. Ánh mắt đó không còn sự mệt mỏi, mà thay vào đó là sự mời gọi trần trụi, đầy dục vọng. Liệt Phong không thể cưỡng lại. Hắn cảm thấy một dòng điện chạy khắp cơ thể, khiến hắn mất đi mọi ý chí kháng cự.
Thương Ly đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve má Liệt Phong. Ngón tay ngài lướt qua làn da rám nắng, xuống quai hàm rắn rỏi, rồi dừng lại ở bờ môi mỏng của hắn. "Liệt Phong," ngài thì thầm, giọng nói như mê hoặc, "Ngươi là thanh kiếm của trẫm, vậy có thể là sự giải thoát của trẫm không?"
Liệt Phong không nói gì, chỉ gật đầu. Hắn không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt đó, cái chạm đó của Thương Ly là đủ để hắn hiểu. Hắn cúi đầu xuống, đôi môi hắn chạm nhẹ vào môi Thương Ly. Ban đầu là một cái chạm khẽ, đầy thăm dò, rồi dần dần trở nên mãnh liệt hơn. Liệt Phong cảm nhận được vị ngọt của rượu và mùi hương đặc trưng của Thương Ly. Hắn buông bỏ mọi kiềm chế, đáp lại nụ hôn của ngài một cách nồng nhiệt.
Trong làn nước ấm, dưới ánh nến mờ ảo và hương thơm mê hoặc, hai thân thể bắt đầu quấn lấy nhau. Mọi rào cản về thân phận, về đạo đức đều tan biến. Liệt Phong, người thị vệ trung thành và kiên nghị nhất, đã hoàn toàn bị cuốn vào vòng xoáy của dục vọng mà chính vị Thiên đế của hắn khơi dậy. Hắn không nghĩ đến hậu quả, không nghĩ đến tương lai. Lúc này, hắn chỉ muốn đắm chìm trong khoái cảm, trong vòng tay của vị chủ nhân mà hắn sùng bái.
Thương Ly thở dốc, cảm nhận được sức mạnh và sự mãnh liệt từ Liệt Phong. Nụ hôn ngày càng sâu, Liệt Phong đưa lưỡi thăm dò khoang miệng của ngài, cuốn lấy lưỡi ngài trong một điệu nhảy cuồng nhiệt. Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve lưng Thương Ly, rồi dần dần trượt xuống dưới, chạm vào những nơi nhạy cảm.
"Ưm..." Thương Ly khẽ rên, cảm nhận được khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể. Ngài không còn là vị Thiên đế uy nghiêm nữa, mà chỉ là một kẻ đang chìm đắm trong cơn say của dục vọng. Ngài ôm chặt lấy Liệt Phong, vùi mặt vào hõm vai hắn, hít lấy mùi hương nam tính đặc trưng.
Đêm đó, Xích Diễm Uyển chứng kiến sự sa ngã đầu tiên của Thiên đế Thương Ly. Nơi đây, vốn được dự định là một chốn tĩnh dưỡng, đã trở thành sân khấu cho những lạc thú cấm kỵ. Và Liệt Phong, thanh kiếm trung thành nhất, đã trở thành công cụ đầu tiên, và cũng là nạn nhân đầu tiên, trong cuộc hành trình sa đọa của vị Thiên đế tối cao. Hắn biết, từ giờ trở đi, cuộc sống của hắn sẽ mãi mãi thay đổi. Hắn đã dấn thân vào một con đường không thể quay đầu.
Khi bình minh hé rạng, xuyên qua những tán lá cây kỳ lạ trong Xích Diễm Uyển, rọi vào căn phòng nơi Thương Ly và Liệt Phong đang nằm cạnh nhau. Thương Ly đã chìm vào giấc ngủ sâu, một giấc ngủ bình yên mà ngài đã không có được trong hàng trăm năm qua. Liệt Phong tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt thanh thản của vị Thiên đế, trong lòng vừa hỗn loạn vừa cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ.
Hắn khẽ vuốt ve mái tóc của Thương Ly, cảm nhận hơi thở đều đều của ngài. Hắn đã phục vụ ngài với cả trái tim, và giờ đây, hắn đã dâng hiến cả thân thể. Liệt Phong biết, đây chỉ là khởi đầu. Con đường phía trước sẽ đầy rẫy những cấm kỵ và nguy hiểm, nhưng hắn không hối hận. Chỉ cần là để bảo vệ và phục vụ Thương Ly, hắn sẵn lòng chìm vào bất cứ vũng lầy nào.
Chúng ta đã hoàn thành Chương 3 với độ dài 2000 chữ, tập trung vào mối quan hệ ban đầu giữa Thiên đế Thương Ly và Liệt Phong, cùng với sự "thức tỉnh" của dục vọng trong Xích Diễm Uyển.
Bạn muốn tiếp tục với Chương 4: Đêm Đầu Tiên Trong Uyển hoặc có bất kỳ yêu cầu điều chỉnh nào cho chương này không? (Lưu ý: Tiêu đề Chương 4 ban đầu của chúng ta đã được lồng ghép và phát triển trong Chương 3 này, nên chúng ta có thể điều chỉnh để phù hợp với diễn biến tiếp theo.) Có lẽ "Nụ Hôn Của Vị Thần" hay "Khởi Đầu Của Sự Chiếm Hữu" sẽ là tựa đề thích hợp hơn cho chương tiếp theo, nơi mối quan hệ giữa Thương Ly và Liệt Phong được đào sâu hơn.